Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Chiến Binh Tử Thần

Chương 5: C5: Anh hùng cứu mỹ nhân



“Mày vào đây băng cách nào?” Ba kẻ bắt cóc đều giật mình, kinh ngạc nhìn Trần Phong!

Rõ ràng vừa rồi Lão Nhị đã nhìn thấy Trần Phong đi vào. thang máy thông qua mắt mèo, hơn nữa cũng đã khóa kín cửa, bỗng nhiên bất ngờ xuất hiện một người, quả thật khiến người khác không dám tin!

“Phá cửa này à, đưa cho đại ca một gói mì ăn, đại ca sẽ có thể mở cả khu dân cư!”

Trần Phong ngại ngùng cười nói, xem ra hắn đoán không sai, vậy mà lại có kịch hay như vậy.

Hắn nhìn lướt qua người đẹp, đôi mắt to ngấn nước đáng thương, nhìn chằm chăm vào hẳn như thể đang nhìn thấy một vị chúa cứu thế.

Cộng thêm dáng vẻ quần áo không chỉnh tề kia, thật sự khiến người ta muốn bảo vệ yêu thương.

Nhưng mà Trần Phong lúc này lại có chút hả hê khi người thấy người khác gặp tai họa, hắn mỉm cười với người đẹp: “Ai bảo cô đánh giá xấu cho tôi, đây chắc là bị báo ứng rồi!”

Nghe được những lời vô liêm sỉ như vậy, hy vọng trong mắt người đẹp lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ oán hận.

Nếu không có chiếc tất lụa nhét trong miệng, có lế cô ấy đã nhào tới cắn Trần Phong.

Cô ấy r3n rỉ, thể hiện sự tức giận của mình. Người đàn ông này đã không biết thương hoa tiếc ngọc. thì thôi, lại còn châm chọc khiêu khích cô ấy, đúng là đáng hận vô cùng!

Cảm xúc của cô ấy lúc này vô cùng phức tạp, thật sự có hơi hối hận!

Vừa rồi đang đánh giá xấu cho Trần Phong thì bọn bắt cóc giả làm nhân viên bất động sản, lừa cô ấy mở cửa, khiến cô ấy nhầm lẫn giao diện trên điện thoại, không ngờ lại bấm đặt một đơn hàng khác, thanh toán thành công mà không cần xác minh.

Thà rằng lúc đó cô ấy gọi báo cảnh sát, như vậy sẽ đáng. tin hơn là rước tới một tên nhân viên giao hàng xấu miệng như bây giờ!

“Mặc kệ mày là ai, nếu dám mắt đi mày lại với cô gái tao nhìn trúng, ông đây sẽ giết mày!”

Lão Tam đầu hói nhảy xuống khỏi giường, rút trong túi ra một con dao găm, vừa chửi rủa vừa đi về phía Trần Phong.


Nếu như Trần Phong không đột nhiên xuất hiện, có lẽ bây giờ gã đang sung sướng rồi!

Lão Đại đột nhiên đưa tay ra chặn Lão Tam lại, cẩn thận quan sát người giao hàng bình tĩnh tự nhiên ở trước mắt.

Trong lòng gã suy đoán, cho dù người giao hàng này là ai, với sự bình tĩnh này, hắn nhất định không phải người bình thường!

“Người anh em, có thể đi vào dễ dàng như vậy, hơn nữa còn không khiến ba anh em bọn tôi phát hiện ra, xem ra thân thủ của anh không tầm thường, anh là ai? Cớm à?”

Nghĩ đi nghĩ lại, Lão Đại vẫn chừa lại một con đường sống!

Với khứu giác li3m máu trên dao nhiều năm của gã, gã luôn cảm thấy tên nhân viên giao hàng ở trước mặt có gì đó đặc biệt!

Lão Tam tiếp tục mảng chửi, nhưng vẫn e ngại uy thế của Lão Đại, cuối cùng đành kìm nén cảm xúc của mình!

Vẻ mặt Trần Phong vẫn bình tĩnh lạnh lùng, thản nhiên mỉm cười: “Tôi sao? Là một nhân viên giao đồ ăn, hơn nữa là một nhân viên giao đồ ăn vô cùng chuyên nghiệp. Tôi đến là để giao đồ ăn cho cô Trương, nhất định phải giao tận tay cô ấy"

Hắn bỗng liếc Lão Nhị bằng ánh mắt khinh thường: “Người anh em này tự nhận là chồng của cô Trương, nhưng mọi người đều rõ như ban ngày, với dáng vẻ này của cô Trương, nếu không tìm một tên đại gia thì quả thật rất đáng tiếc cho vóc dáng hấp dẫn này của cô ấy. Sao có thể gả cho một tên khó coi như anh chứ?”

Bộ ng ực của người đẹp phập phồng vì tức giận, cô ấy vẫn luôn giữ bản thân sạch sẽ, lại bị tên đáng chém ngàn dao này gọi là người bên cạnh đại gia, thật đáng giận!

Trần Phong hoàn toàn không để ý đến ánh mắt như muốn ăn thịt người của người đẹp, tiếp tục nói: “Cho nên là, nếu không giao đồ đã đặt cho chính chủ thì quá thiếu chuyên nghiệp, sẽ bị đánh giá xấu, phải giao đến tận tay chính chủ mới có thể có đánh giá tốt!"

Nghe xong câu này, ngoại trừ người đẹp ra, người tức. giận thứ hai chính là Lão Nhị!

Gã chĩa con dao găm vào Trần Phong: “Đồ chó này ý mày là gì? Ông đây là người đẹp trai nhất trong mười tám dặm quanh thôn, những cô gái đến nhà cầu hôn còn phải xếp hàng ra đến cửa thôn, mày lại nói dáng vẻ của ông đây khó coi?”

Trần Phong không hề tức giận mà còn cười lớn, cười đến mức không kiêng nể gì!


“Cười con mẹ mày! Trong mắt Lão Nhị, hành động này là mỉa mai trắng trợn,

trong cơn tức giận, gã định dùng dao găm trong tay đâm qua, nhưng lại bị Lão Đại ngăn cản.

Lão Đại nở nụ cười nghiền ngẫm: “Thú vị đấy, nếu anh đã không phải là cớm mà chỉ là một nhân viên giao hàng, vậy. chuyện này không liên quan đến anh. Tôi bảo người phụ nữ này đánh giá tốt cho anh, anh làm như không thấy gì hết, thế nào?”

“Đại ca, việc gì anh phải sợ một tên giao đồ ăn? Làm nó một trận là coi như xong!”

Lão Nhị không thể hiểu được, đại ca của gã vốn là một kẻ độc ác, hôm nay sao lại dè dặt trước một tên giao đồ ăn như vậy?

“Đúng vậy!” Lão Tam cũng đồng ý! “Hai đứa tụi mày im hết cho tao!”

Lão Đại bỗng cao giọng quát lớn, Lão Nhị và Lão Tam lập tức im lặng, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ không phục!

“Chỉ cần có đánh giá tốt thì mọi thứ khác không thành vấn đề!”

Trần Phong tay phải sờ căm, lại nhìn về phía người đẹp.

Ngoại trừ ánh mắt phức tạp kia ra thì người đẹp quả thật có hơi đáng thương!

Chiếc váy ngủ mỏng manh, bị kéo tới kéo lui lộ ra cảnh xuân tươi đẹp, đặc biệt là một vùng trắng như tuyết trên ngực. kia, quả thật khiến người ta sôi máu.

Mà ba tên khốn kiếp kia đã dùng dây thừng trói người đẹp lại mấy vòng, thủ đoạn thế này, nếu như không xem phim cả ngàn lần thì sẽ không bao giờ có thể hình dung ra được.

“Nhưng mà, tháng này tôi đã có đánh giá xấu rồi, sắp phải cạp đất rồi, bây giờ có cơ hội cứu người tốt như vậy, tôi nghĩ cho dù tôi đòi người đẹp này bao nhiêu tiền, cô ấy cũng sẽ đồng ý!”

Trần Phong đột nhiên thay đổi thái độ, nói với người đẹp: “Người đẹp, năm trăm tệ, tôi sẽ nhận nhiệm vụ cứu cô. Nếu cô đồng ý thì gật đầu. Nếu không đồng ý thì lắc đầu, anh đây sẽ đi ngay!”


Tuy rằng không thích Trần Phong cho lắm, nhưng thay vì bị ba tên lưu manh làm nhục, người đẹp vẫn nắm lấy cọng rơm cứu mạng là Trần Phong, liều mạng gật đầu!

Đương nhiên, trong thâm tâm cô ấy không thực sự tin tưởng Trần Phong có thể cứu được cô ấy, dù sao đối phương cũng là ba tên cực kỳ hung ác, trên tay đều có dao.

Còn Trần Phong chỉ là một người giao hàng biết bẻ khóa, trước đây chắc chẳn đã từng làm nghề trộm, sao có thể là đối thủ của ba người này?

Nhưng mà, bây giờ cô ấy không còn lựa chọn nào khác!

“Được, tôi sẽ nhận công việc này, ít nhất cũng kiếm được nhiều hơn là sửa bồn cầu cho nhà chị Lưu, còn ít rủi ro hơn, là một cuộc trao đổi có lời!”

Trần Phong vỗ tay cười cười, trong mắt hẳn cứu người còn dễ hơn sửa bồn cầu rất nhiều!

Hơn nữa hẳn cũng tự cho bản thân một cái định nghĩa, đây tuyệt đối không phải lợi dụng lúc người ta cháy nhà để hôi của, mà là anh hùng cứu mỹ nhân chuẩn sách giáo khoal

Sắc mặt Lão Đại lạnh lùng, cau mày: “Xem ra tao nhìn nhầm rồi, mày vẫn là một tên không có mắt nhìn, trên lưng ba anh em bọn tao đều có mạng người, hôm nay cũng không ngại có thêm một cái!”

Trần Phong nhún nhún vai, thản nhiên nói: “Đừng nói nhảm nữa, tôi nhận công việc này rồi, các người đừng nghĩ tới chuyện ức hiếp người đẹp này nữa. Về phần các người có từng giết người hay không, đối với tôi đều không thành vấn đề, đừng cho răng hai con dao gọt hoa quả, đúng rồi, còn cả khẩu súng lục trong túi quần của anh nữa, thì có thể làm được gì, muốn ra tay thì nhanh lên, ông đây đang vội!”

Ngoại trừ có thể nhìn thấy “núi” cách một lớp áo ra, Trần Phong còn có thể nhìn thấy nhiều thứ nữa, thứ nhạy cảm nhất chính là vũ khí trên người đối thủ.

Vừa bước vào liếc nhìn một cái thì có thể xác định được. khẩu súng trong túi Lão Đại!

Lão Đại thuận thế rút súng ra, chĩa vào đầu Trần Phong, cười nói: “Lợi hại đó, vậy mà còn nhìn ra được tao có mang theo súng trên người, một khi đã như vậy, tao cũng không biết nên nói mày ngu hay đần, tao có súng, mày làm cách nào để cứu người?”

Trong lòng người đẹp nhất thời chùng xuống, đối phương có súng, gần như đã muốn tuyên án tử hình cô ấy.

Một giây này, cô ấy cảm thấy vô cùng thương cảm cho Trần Phong.

Nếu Trần Phong bị giết, nói thế nào thì cũng là chết vì cô.ấy.

Lão Tam đầu hói bên cạnh cười nói: “Người giao đồ ăn bây giờ đều kiêu ngạo vậy sao? Phản rồi! Đại ca, để em dạy thăng nhóc này một bài học!”


Bị quấy rầy chuyện tốt, trong lòng Lão Tam đầu hói vẫn không vui, cầm dao đi đến trước mặt Trần Phong, đâm vào bụng Trần Phong.

“Dạy tôi bài học?”

Khóe miệng tươi cười của Trần Phong đột nhiên trở nên lạnh lùng, lòng bàn tay phải của hẳn trực tiếp kẹp chặt cổ tay của Lão Tam đầu hói với tốc độ cực nhanh.

Tên đầu hói giật mình sửng sốt, không ngờ Trần Phong bị chĩa súng vào đầu mà còn dám động đậy!

Nhưng điều khiến gã càng ngạc nhiên hơn nữa là con dao găm trong tay gã đã chạm vào áo của Trần Phong, nhưng cho. dù gã dùng sức thế nào thì cũng không thể đâm vào thêm một tấc nào.

“Tự tìm cái chết!”

Ánh mắt của Lão Đại thay đổi, bản một phát vào đầu Trần Phong.

Tiếng súng vừa vang lên, người đẹp liền run rẩy, thở hổn hển, tuyệt vọng lẩm bẩm nói gì đó với Trần Phong!

Trong lòng cô ấy chợt lạnh toát, anh chàng giao đồ ăn này chết chắc rồi!

Nhưng cảnh tượng xảy ra trước mặt, lại khiến toàn bộ thế giới quan của cô ấy đảo lộn!

Chỉ thấy ánh mắt Trần Phong trở nên tập trung, cơ thể đột nhiên nghiêng sang một bên, viên đạn sượt qua đầu hẳn, ghim vào vách tường.

“Nếu một khẩu súng gãy này mà có thể lấy mạng tôi, có thể tôi đã chết vạn lần rồi!”

Trần Phong vẫn bình tĩnh thong thả, tay phải dùng sức, trực tiếp bẻ gãy cổ tay tên đầu hói.

Tên đầu hói hét lên một tiếng “A”, dao găm rơi xuống đất!

Trần Phong thuận thế bät lấy con dao găm bằng tay trái, tiến lên một bước, cắm toàn bộ con dao găm vào vai trái của tên đầu hói.

“A!”

Tên đầu hói lại hét lên, máu tươi nhanh chóng tràn ra.


Chương trước Chương tiếp
Loading...