Chiên Cơm Không Phải Kế Lâu Dài - 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Nửa đêm, lãnh đạo gọi điện bảo tôi tăng ca, trong lúc kích động, tôi từ chức.
Không muốn tiếp tục làm noletuban 996, tôi quyết định đi bán cơm chiên.
Không ngờ lại gặp được nam thần tôi từng thầm thương trộm nhớ thời cấp ba...
Tôi đứng im nhìn anh một cái, rồi vung muôi sắt to tướng của mình lên, hỏi:
"Thêm trứng hay là dăm bông?"
1
“Chào cô, tôi mua một suất cơm chiên có được không?”
Bán cơm chiên ở đường Bách Châu gần một tháng nay, tôi gặp không ít người lịch sự, nhưng người vừa lịch sự lại có giọng nói hay như thế này thì...
Tôi không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, người đối diện có thân hình cao ráo, bộ vest đen trên người vừa vặn và thẳng thớm, khí chất của một người thành đạt khiến quán cơm chiên nhỏ của tôi bỗng trở nên sáng giá.
Chỉ là sắp vào hè rồi, ngoài đường đầy người mặc áo cộc, người thành đạt này không thấy nóng sao?
Nếu muốn khoe dáng đẹp thì cũng có thể không mặc mà...
Tôi thầm nghĩ, ánh mắt tiếp tục di chuyển lên trên, à ha, một anh giai đẹp trai có thừa, khí chất cao quý.
Khoan đã…
Máu trong người tôi như đông cứng lại, khuôn mặt người đàn ông trẻ tuổi trước mắt hoàn toàn trùng khớp với hình ảnh thiếu niên trong ký ức thời cấp ba.
Tim tôi như ngừng đập một nhịp, tôi vội vàng cúi đầu xuống.
Dù đối phương không hề biết tôi là ai, tôi vẫn muốn che mặt bỏ chạy
Ai mà muốn để nam thần mình thầm mến thời học sinh nhìn thấy mình đang đeo tạp dề, cầm muôi đứng bán cơm chiên ngoài đường chứ
Tôi vừa định giơ tay lên che mặt thì giọng nói ấm áp như gió xuân của Trình Tử Ngộ lại vang lên:
“Cô mệt rồi à, có muốn nghỉ một chút không?”
Cách quầy hàng rộng khoảng một mét, đôi mắt đen sâu thẳm của anh ánh lên chút quan tâm, giống hệt như lần đầu gặp mặt.
Mắt tôi hơi cay, tôi đưa mắt nhìn sang dãy người đang xếp hàng phía sau anh, bỗng nhiên cảm thấy bình thản trở lại.
Tôi việc gì phải sợ anh nhìn thấy chứ, bổn cô nương này giờ đã là cơm chiên Tây Thi nổi tiếng khắp vùng rồi
2
Ai cũng biết, nghỉ việc thì sướng nhất thời, tìm việc mới thấy ói máu.
Ngay lúc tôi phỏng vấn liên tiếp hơn chục công ty mà vẫn không nhận được offer ưng ý, định về quê thì gặp bác bán cơm chiên cũng đang chuẩn bị về quê.
Tôi vốn tưởng chúng tôi đều là những kẻ lưu lạc nơi chân trời góc bể, nhưng bác gái vừa treo tấm bảng chuyển nhượng quán vừa thở dài một hơi: "Khó quá, bác bán cơm chiên ba năm nay, đến giờ mới dành dụm đủ tiền mua nhà mới..."
Mới đủ?
Tôi nhìn bản lý lịch trong tay, tôi đã làm việc cho sếp cũ ba năm, đến giờ vẫn chưa đủ tiền mua nổi một cái nhà vệ sinh.
Tôi lập tức giật tấm bảng chuyển nhượng của bác ấy xuống, vung tay đầy khí phái: "Quán của bác, cháu tiếp nhận!"
Nhưng tôi quên mất một điều, tôi biết chiên cơm, nhưng tốc độ chiên của tôi lại rất chậm.
Khách hàng hơi sốt ruột đứng đợi trước quán, ngay khi tôi nghĩ sự nghiệp cơm chiên của mình sắp gặp thất bại thì lại có người nhìn ngó xung quanh, thấy trước quán tôi có người, liền đến xếp hàng mua.
Chỉ vài phút ngắn ngủi, tốc độ chiên cơm của tôi không thể nhanh hơn được, vì vậy... càng ngày càng nhiều người xếp hàng, có người qua đường còn chụp lại "kỳ quan" này và đăng lên mạng.
Cứ thế, ngay tuần đầu tiên bán cơm chiên, tôi nổi tiếng.
Cư dân mạng đáng yêu còn đặt cho tôi biệt danh êm tai "cơm chiên Tây Thi".
Mỗi ngày, người người kéo đến check-in không ngớt.
Mặc dù tôi hơi sợ việc nổi tiếng trên mạng như thế, nhưng ai mà từ chối nổi tiền chứ?
Cứ đà này phát triển, có lẽ chưa đầy một năm, tôi sẽ trở thành bạch phú mỹ cưới cao phú soái, bước lên đỉnh cao nhân sinh.
Vậy nên, Trình Tử Ngộ mặc vest chỉnh tề, còn Tống Khả Kỳ tôi mặc váy vải thô thì sao? Anh chẳng phải vẫn phải xếp hàng để góp phần đưa tôi lên đỉnh cao nhân sinh đấy sao?
Ai cao quý hơn ai chứ?
Chút tự ti kia tan biến theo làn khói, tôi thuần thục bật bếp, vung muôi, bất cần đáp: "Mới chiên được mấy suốt kêu mệt là sao. Thêm trứng hay thêm dăm bông hay thịt hầm?"
Anh đột nhiên liếc nhìn tôi một cái, rồi rũ mắt xuống, ánh mắt anh không rõ có ý gì: "Thêm cái gì ít phiền phức nhất."
"Anh đói à?"
"Chắc vậy."
Đói hay không còn không biết nữa?
Chắc anh xếp hàng đến mức đói hoa mắt rồi, nói thật, một người trông như chỉ ăn đồ Michelin cao quý như anh, đến cái quán vỉa hè đầy khói bụi của tôi làm gì vậy?
Tôi cũng không tốn nhiều lời, quyết định nhanh chóng chiên một phần cơm cho anh. May là sau khi chiên hơn nghìn suất cơm, tốc độ hiện tại của tôi đã cải thiện đáng kể.
Sau khi chiên xong, tôi vô tình chiên quá nhiều, hộp cơm không đựng hết, tôi đành phải dùng muỗng nén chặt cơm lại, nhưng lại cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng đối diện hơi lộ ra chút ý cười. Có lẽ anh vui vì cuối cùng cũng được ăn món cơm chiên nổi tiếng?
Đóng hộp xong, tôi đưa cho anh: "Mười đồng."
"Cảm ơn."
Anh nhận lấy hộp cơm nặng trịch, rút điện thoại ra, mở WeChat nhưng tốc độ đột nhiên chậm lại, có vẻ như không muốn trả tiền lắm.
Tôi nghi ngờ nhìn anh, mặc bộ vest trông đắt tiền, không đến nỗi không có mười đồng chứ?
"Tôi có thể trả sau..."
Đằng sau còn có người đang xếp hàng, dù tôi rất niệm tình cảm cũ, nhưng nếu người khác bắt chước anh thì sao? Tôi lập tức từ chối: "Kinh doanh nhỏ, không cho nợ."
Anh ngẩn người nhìn tôi một cái, cuối cùng lơ đễnh cười một tiếng, nhanh chóng quét mã, nhưng nhìn nét mặt anh lúc chuyển khoản, vẫn còn hơi do dự.
"Được rồi, chuyển cho cô rồi, cô nhận được chưa?"
"Ừ, khi nào vào tài khoản sẽ có thông báo."
Anh gật đầu như đang suy nghĩ.
Ngân hàng báo giao dịch thành công, nhưng tôi lại thấy hơi buồn không rõ lý do.
3
Cái chuyện rối rắm này, đúng là bất ngờ, giống như việc tôi thích Trình Tử Ngộ, hoàn toàn là ngẫu nhiên.
Anh là đàn anh khóa trên tôi một năm, học giỏi, ngoại hình đẹp, tính cách tốt, gia thế tốt, là nam thần không thể chối cãi trong trường. Còn tôi, với tư cách là một học sinh vô danh trong trường, chưa từng nuôi bất kỳ ảo tưởng nào về nam thần.
Cho đến một ngày, quả bóng rổ từ sân bay ra, vô tình đập trúng tôi đang đi ngang qua.
May mắn là tôi ngã xuống bãi cỏ bên cạnh, không bị thương gì. Không may là hộp cơm trên tay tôi văng ra, đồ ăn vừa mua đổ tung tóe, bay lên không trung rồi rơi xuống người tôi.
"Ha ha ha..."
Từ sân bóng không xa vang lên tiếng cười ngả nghiêng của các bạn học.
Nếu là người ngoài cuộc, có lẽ tôi cũng sẽ không nhịn được cười trước cảnh tượng thảm hại của người trong cuộc.
Tiếc thay, tôi lại là người trong cuộc xui xẻo đó.
Lá rau che khuất phần lớn tầm nhìn, tôi không thể nhìn rõ dáng vẻ thảm hại của mình nhưng từ tiếng cười không che giấu của các bạn học, tôi có thể nhận ra mình đang chật vật đến mức nào.
Tuổi còn trẻ, da mặt luôn mỏng, tôi cảm thấy xấu hổ đến mức muốn khóc. Tôi gỡ lá rau trên mặt xuống, định vội vã bỏ chạy thì một bóng đen đột nhiên bao trùm lấy tôi. Một bóng người cao ráo đột nhiên khom xuống, thiếu niên ngồi xổm trước mặt tôi, đưa cho tôi một chiếc khăn.
“Khăn mới đấy, tôi chưa dùng đâu, cậu không ngại chứ?”
Giọng nói của thiếu niên như làn gió trên núi, ngay lập tức xoa dịu trái tim đang hoang mang của tôi. Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía chiếc khăn đối diện, chạm phải đôi mắt trong veo.
Trình Tử Ngộ kiên nhẫn giơ khăn, ánh mắt đầy quan tâm: “Có bị thương chỗ nào không? Có đứng dậy được không?”
Gió khẽ khàng thổi lọn tóc của anh lên, mà tôi, ngay thời điểm đó, trái tim chợt rung động.
Cũng vì cảm giác rung động chưa từng có này khiến tôi cảm thấy bối rối. Tôi vội vàng đứng dậy, nói cảm ơn rồi vội vã bỏ chạy.
4
Tôi chưa từng kể chuyện này với ai, chỉ là từ đó về sau, những nỗi lòng thiếu nữ của tôi đã có một cái tên cụ thể: Trình Tử Ngộ.