Chiên Cơm Không Phải Kế Lâu Dài - 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Tôi bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của anh trong trường, cũng cố tìm ra một quy luật nào đó, hy vọng có thêm cơ hội được nhìn thấy anh.
6 giờ 20 phút mỗi ngày, anh sẽ đi từ ký túc xá nam đến lớp học buổi sáng, đi ngang qua cây hòe trước cửa ký túc xá nữ sinh. Khi hoa hòe nở, anh sẽ dừng lại, ngẩng đầu ngắm hoa, còn tôi, qua cửa sổ nhỏ trong phòng ký túc xá, không chút kiêng kỵ ngắm nhìn anh.
7 giờ 15 phút, 12 giờ và 6 giờ 30 phút, anh sẽ xuất hiện ở nhà ăn. Anh thường đến quầy số 3, còn tôi thường đến quầy số 2. Nếu may mắn, chúng tôi sẽ đứng trên một đường thẳng, bỏ qua khoảng cách hai mét ở giữa, chúng tôi như đang sánh vai với nhau.
Vào vài giờ giải lao, anh sẽ ôm một chồng vở bài tập đến tổ toán, hoặc ôm một xấp đề thi từ văn phòng đi ra. Đường đến văn phòng bắt buộc phải đi qua lớp tôi, khoảng cách từ cửa trước đến cửa sau lớp học là tám mét, thời gian tôi có thể ngắm nhìn anh là bảy giây.
Tôi cẩn thận tính toán từng khoảnh khắc có thể liên quan đến anh, cảm nhận sự hiện diện của anh qua những cái liếc mắt thoáng qua. Tôi chưa từng hy vọng sẽ có cơ hội giao tiếp với anh, cho đến lễ khen thưởng giữa kỳ, khi anh đứng trên sân khấu phát biểu với tư cách là đại diện học sinh xuất sắc.
Thiếu niên mặc bộ đồ trắng đen đơn giản, nhưng lại tỏa sáng hơn cả mặt trời.
Tôi ẩn mình trong đám đông, lặng lẽ nhìn anh, bỗng nảy ra một suy nghĩ mới, Tống Khả Kỳ, kỳ thi tới đứng nhất đi.
Trở thành người có thể đứng trên sân khấu phát biểu, trở thành người mà anh có thể nhìn thấy đi.
Tôi bắt đầu học hành chăm chỉ hơn bao giờ hết, nhưng với một người không có thiên phú, việc đạt vị trí đầu tiên không hề dễ dàng, đặc biệt là khi bạn cùng khối Tạ Dao có thực lực rất mạnh. Đến học kỳ hai năm lớp 11, tôi mới chỉ đạt được vị trí thứ hai trong khối.
Còn anh, lại sắp tốt nghiệp rồi.
Không đạt vị trí đầu tiên thì sao? Vị trí thứ hai của tôi cũng đủ rồi chứ?
Tôi cuối cùng cũng gom góp hết dũng khí, quyết định chờ anh thi đại học xong sẽ tỏ tình với anh.
Tôi đợi bên ngoài phòng thi, lẩm nhẩm lời tỏ tình trong lòng hết lần này đến lần khác. Tiếng chuông báo hiệu kết thúc kỳ thi vang lên, tôi thấy Trình Tử Ngộ tự tin bước ra khỏi phòng thi.
Tôi định chạy đến nhưng lại thấy Tạ Dao cầm bó hoa tiến về phía anh.
Anh nhận lấy bó hoa, thân mật vỗ nhẹ lên đầu cô ấy.
Bước chân tôi dừng lại. Đúng vậy, tôi đã từng thấy họ đi cùng nhau trong trường, sao tôi lại không nghĩ ra họ là một cặp nhỉ?
Cũng vào mùa hè năm đó, bố tôi đổi việc nên làm thủ tục chuyển trường cho tôi.
Sau đó, tôi không còn gặp lại anh nữa.
5
Giá như lúc đó tôi không bỏ chạy thì tốt biết mấy.
Giá như tôi nhận lấy khăn tay của anh thì tốt biết mấy.
Giá như tôi đạt vị trí đầu tiên thì tốt biết mấy.
Giá như... thì tốt biết mấy.
Một khoảng thời gian rất dài sau đó, tôi luôn đặt ra những giả định như vậy, cho đến khi thời gian cứ thế trôi qua, chúng tôi đi theo những quỹ đạo không giống nhau, dần trưởng thành theo hướng khác nhau.
Tính kỹ lại, từ năm lớp 11 đến giờ, tôi và anh, đã tám năm không gặp.
Tôi cứ tưởng anh đã trở thành quá khứ, nhưng đến tận lúc này, tôi mới nhận ra, có những người vĩnh viễn không thể trở thành quá khứ.
Anh thanh toán xong, không biết đang nghĩ gì mà không vội rời đi, còn tôi, trong lòng đầy mưu tính, cũng không thúc giục anh.
Khách phía sau không chịu nổi: "Người phía trước ơi, mua xong thì nhường người khác mua đi chứ!"
“Xin lỗi.”
Anh tỉnh táo lại, xin lỗi đối phương rồi rời đi.
“Đợi đã.”
Tôi nhận ra anh chỉ cần rời đi, chúng tôi sẽ lại tan biến vào giữa biển người, có lẽ sau này sẽ không còn gặp lại nữa, trong lòng tôi như dâng lên cảm xúc kích động nào đó, bất chấp tất cả gọi anh lại.
Khi anh quay lại nhìn tôi, tôi lại thấy sợ hãi hơn.
“Có chuyện gì vậy?”
Không biết có phải là ảo giác của tôi không, nhưng trong ánh mắt của anh dường như có chút mong đợi.
Những người xếp hàng xung quanh nhìn tôi với vẻ tò mò, tôi ngại ngùng không dám nói ra sự thật là tôi muốn xin thông tin liên lạc của anh, nhưng nếu không nói gì thì lại càng kỳ lạ.
Tôi nhanh trí, lấy bình nước cỡ bự mới mua lúc trưa khi đi dạo ra, thản nhiên nói: “Chúc mừng anh, anh là khách hàng thứ 1999 của quán, đây là món quà may mắn.”
Trình Tử Ngộ nhíu mày.
Ồ, tôi quên mất, bình nước này là phiên bản hoa anh đào màu hồng ngọt ngào.
“Nếu khách hàng không muốn nhận...” thì cũng có thể từ chối...
Dù sao tôi cũng tốn hơn một trăm đồng để mua nó.
Anh khẽ cười, nhận lấy bình nước từ tay tôi: “Rất vinh dự được trở thành khách hàng may mắn của cô, cảm ơn.”
Cả câu nói dài như vậy, nhưng sao tôi lại cảm thấy như anh nhấn mạnh vào hai chữ "của cô".
“Không có gì, không có gì.”
Tôi vội vàng đáp lại, vẫn đang phân vân không biết có nên lấy cớ khách hàng may mắn cần đăng ký thông tin cá nhân để xin số điện thoại của anh không thì tiếng thông báo nhận tiền từ WeChat của tôi vang lên.
WeChat của tôi có chút vấn đề, thông báo nhận tiền thường bị trễ khoảng một, hai phút, và có vẻ tiếng thông báo lần này cũng có vấn đề.
[Ví WeChat của bạn đã nhận được một nghìn tệ.]
Một nghìn?
6
Người thanh toán gần nhất là Trình Tử Ngộ, tôi nhìn về phía anh, dường như anh không nhận ra mình đã thanh toán nhầm, thấy tôi nhìn, nét mặt anh còn có chút vui mừng.
Vui mừng?
“Chờ một chút, vừa rồi tôi thu nhầm tiền.”
Tôi vừa giải thích với khách hàng phía sau, vừa nhắc Trình Tử Ngộ kiểm tra lại số tiền vừa thanh toán.
Trình Tử Ngộ dường như không quan tâm lắm nhưng vẫn nghe theo lời tôi, liếc nhìn điện thoại rồi thản nhiên nói: “Ồ, tôi lỡ ấn thừa hai số không.”
Không biết anh ấn sai kiểu gì, tôi mở WeChat: “Vậy anh mở mã nhận tiền đi, tôi chuyển lại cho anh.”
Ngón tay thon dài của anh khẽ gõ nhẹ vào hông điện thoại, khóe miệng anh khẽ cong lên, nếu không để ý kỹ gần như không thấy rõ: “WeChat của tôi đang có vấn đề, không thể nhận tiền được, nếu tiện thì chúng ta kết bạn WeChat trước nhé?”
Miệng anh hỏi, nhưng tay đã mở sẵn mã kết bạn, đưa đến trước mặt tôi.
Tôi không khỏi nhớ lại câu hỏi mà tôi ngắt lời anh vừa nãy…
Có lẽ anh không muốn nợ tiền, mà là muốn kết bạn WeChat với tôi?
Chắc chắn tôi đã chiên quá nhiều cơm, khói dầu đã làm đầu óc tôi mụ mị rồi.
Trình Tử Ngộ muốn kết bạn WeChat với tôi? Sao có thể chứ?
Dù tôi có là Tây Thi tái thế, cũng chưa chắc có sức hút lớn đến vậy.
Tôi không nghĩ thêm nhiều, nhanh chóng quét mã: “Tôi sẽ trả lại cho anh sau.”
“Không cần vội.”
Điện thoại hiện lên thông báo, Trình Tử Ngộ gần như ngay lập tức chấp nhận yêu cầu kết bạn.
Tôi nhìn vào tài khoản mới kết bạn, lúc này mới hơi hồi hộp, nếu không phải vì còn phải chiên cơm, nếu không phải vì còn nhiều người đang đợi tôi chiên cơm, có lẽ tôi đã hét lên.
Mẹ ơi, con kết bạn WeChat với nam thần rồi.
Nhưng mà, đợi đã, tên WeChat của tôi...
7
Tôi thu dọn sớm hơn thường lệ nửa tiếng.
Về đến nhà, tôi lập tức mở trang cá nhân WeChat của mình, do dự không biết có nên đổi tên “Nhất Sinh Nhất Ngộ” đã dùng nhiều năm hay không, nhưng Trình Tử Ngộ đâu biết tôi biết anh, bây giờ mà đổi chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi sao?
Hơn nữa, nếu chỉ nhờ tên WeChat mà có thể suy ra điều gì, thì khéo đâu Trình Tử Ngộ thầm mến tôi luôn ấy, tại tên WeChat của anh là “Hậu Hội Hữu Kỳ”.
*Nhất Sinh Nhất Ngộ: Cả đời chỉ gặp một lần, từ “Ngộ” trong này cũng là Ngộ trong Trình Tử Ngộ
Hậu Hội Hữu Kỳ: Ngày sau còn gặp lại, từ “Kỳ” trong này cũng là Kỳ trong Tống Khả Kỳ