Chiên Cơm Không Phải Kế Lâu Dài - 3
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Tôi bình tĩnh mở WeChat của Trình Tử Ngộ, chuyển cho anh chín trăm chín mươi đồng.
Sau khi chuyển tiền, tôi gõ tới gõ lui, không biết nên nói gì để kéo dài cuộc trò chuyện của chúng tôi đây?
Tôi chợt nghĩ ra kịch bản: Chào đàn anh Trình, em gửi chỗ tiền thừa hôm nay nhé.
Đàn anh Trình? Chúng ta quen nhau sao?
Đúng vậy, chúng ta đều từng học tại trường Trung học số 1 thành phố E.
Vậy sao? Hóa ra chúng ta cùng trường, chúng ta có duyên với nhau quá.
Tôi cầm điện thoại, vì đoạn hội thoại tưởng tượng này mà khóe miệng không ngừng nhếch lên, chỉ là tin nhắn của tôi chưa kịp gửi đi, tin nhắn của Trình Tử Ngộ đã tới.
Anh nhấn hoàn trả chuyển khoản.
Hậu Hội Hữu Kỳ: [Không cần trả lại.]
Tôi hơi khó hiểu, xóa đi dòng chữ đã gõ, gửi biểu tượng cảm xúc hỏi chấm.
Trình Tử Ngộ không trả lời mà hỏi ngược lại: [Ngày mai cô có bán cơm chiên ở đường Bách Châu không?]
Nhất Sinh Nhất Ngộ: [Có chứ.]
Hậu Hội Hữu Kỳ: [Vậy coi như chỗ tiền này tôi trả cho ngày mai nhé.]
Tôi sững lại một chút, ý anh là ngày mai anh sẽ lại đến ủng hộ việc kinh doanh của tôi sao?
Hậu Hội Hữu Kỳ: [Cô mỗi ngày mở hàng lúc mấy giờ?]
Nhất Sinh Nhất Ngộ: [Từ 5 giờ 30 chiều đến 11 giờ tối.]
Hậu Hội Hữu Kỳ: [Ừ, ngày mai gặp lại nhé.]
Vì câu "ngày mai gặp lại" này, cả đêm tôi không thể ngủ ngon.
Hôm sau, tôi còn đặc biệt đến tiệm cắt tóc gội đầu, mặc chiếc váy đẹp đã lâu không mặc.
Đến 7 giờ 30 tối, tôi liền thấy bóng dáng anh ấy xuất hiện ở phía sau hàng người.
Tôi mừng thầm trong lòng, tặng mỗi khách hàng thêm đồ ăn kèm, cũng lặng lẽ tăng tốc độ chiên cơm.
Chết tiệt
Tại sao tôi lại là người nổi tiếng, tại sao hôm nay lại có nhiều người xếp hàng như vậy
Vừa chiên cơm, tôi vừa thỉnh thoảng liếc nhìn đám đông, Trình Tử Ngộ đột nhiên quay lại nói chuyện với cô gái phía sau.
Hai người có vẻ quen biết nhau.
Vì đứng xa, tôi không thể nhìn rõ mặt cô gái đó nhưng giác quan thứ sáu mách bảo tôi, quan hệ của họ không hề đơn giản.
Lòng tôi chùng xuống.
Hàng người càng lúc càng gần, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ khuôn mặt cô gái đó, là Tạ Dao.
Họ vẫn còn ở bên nhau.
Như bị trói vào tảng đá lớn, trái tim tôi chìm thẳng xuống đáy hồ.
8
Tôi vực lại tinh thần chiên cơm, Trình Tử Ngộ đã đến trước mặt tôi, hôm nay anh mặc đồ rất thoải mái, trông cả người có chút nhẹ nhàng khoan khoái hơn hẳn.
Anh mỉm cười, chào tôi: “Chào buổi tối.”
Tôi gượng gạo cười với anh: “Anh muốn ăn gì?”
Anh chưa kịp trả lời, Tạ Dao nghiêng đầu, vẫy tay với tôi: “Ơ, có phải cậu từng học ở trường trung học số một thành phố E không?”
Ban đầu, tôi còn nghĩ, nếu Trình Tử Ngộ có thiện cảm với tôi, để anh biết chúng tôi từng cùng trường, có lẽ sẽ khiến anh nghĩ duyên phận giữa hai người không hề nông cạn, từ đó tăng thêm thiện cảm, nhưng bây giờ, anh vẫn còn ở bên Tạ Dao, tôi thật sự không nhất thiết phải làm chuyện thừa thãi này.
Tôi cười: “Tôi tốt nghiệp trường cấp ba thành phố H.”
Ánh mắt Trình Tử Ngộ hơi sáng lên, anh nhìn chằm chằm tôi: “Trường cấp ba thành phố H à?”
“Vâng.”
Tôi hơi chột dạ, nhưng đúng là tôi học và tốt nghiệp ở trường cấp ba thành phố H thật.
Tạ Dao vẫn còn hơi không tin, cô ấy kéo tay áo Trình Tử Ngộ: “Anh có thấy cô ấy rất giống người ấy không?”
Trình Tử Ngộ đang nghĩ gì đó, không trả lời cô ấy.
Tôi không muốn tiếp tục chủ đề này, liền hỏi họ: “Hai khách hàng muốn ăn cơm chiên gì nào?”
Tạ Dao nhìn Trình Tử Ngộ: “Vậy thì cơm chiên trứng đi...”
Trên đời này có chuyện gì đau lòng hơn việc thầm thương trộm nhớ không?
Có đấy, đó là rang cơm cho người yêu của người mình yêu thầm.
Tôi đang chuẩn bị đổ dầu vào chảo, Trình Tử Ngộ đứng đối diện khom lưng, hơi nghiêng đầu, tầm mắt ngang với tôi: “Đợi chút, tôi có một yêu cầu hơi khó nói.”
Chắc là Trình Tử Ngộ muốn tự tay rang cơm cho Tạ Dao ăn, nên hỏi tôi có thể để anh tự làm không.
Chậc chậc, muốn dùng quán của tôi để phát cơm chó à, khùng rồi hả.
Nhưng tôi là ai, tôi vốn là người rất biết tạo điều kiện cho người khác.
“Tất nhiên là được.”
“Cảm ơn.”
Anh bước đến bên cạnh tôi, tôi vui vẻ nhường chỗ, Trình Tử Ngộ lại không biết từ đâu lấy ra một cốc trà sữa, đưa cho tôi: “Một chút quà tặng nhỏ cho khách may mắn, mong cậu vui lòng nhận.”
“Ờ...”
Người này cũng khách sáo quá nhỉ?
Tạ Dao nhìn anh rồi lại nhìn tôi, cau mày, đây là thấy bạn trai mua trà sữa cho cô gái khác nên ghen rồi sao?
Trong chốc lát, tôi hơi do dự, Trình Tử Ngộ định nói thêm gì đó nhưng ngược lại, Tạ Dao thấy tôi không nhận, liền thúc giục tôi cầm lấy, như đang khoe công: “Tôi gợi ý anh ấy chọn vị này, ngon lắm đấy.”
Cảm giác cứ có gì đó kỳ lạ.
Tôi cảm ơn, nhận lấy cốc trà sữa, lặng lẽ ngồi xuống ghế nhựa bên cạnh, lặng lẽ nhìn Trình Tử Ngộ đập trứng, đảo cơm, thêm gia vị điêu luyện... từng hành động đều toát lên vẻ thanh lịch và quý phái đầy phóng khoáng.
Bất chợt, tôi nhớ lại những ngày tháng cấp ba vì anh mà cố gắng hết sức.
Dù sau này chia xa, tôi vẫn không hề lơ là, tôi nỗ lực để trở thành một người tốt hơn, chỉ mong một ngày nào đó có thể gặp lại anh lúc đứng trên đỉnh cao.
Chưa từng nghĩ rằng, đến ngày tái ngộ, không phải tôi đang rang cơm thì cũng là anh đang rang cơm.
Cảnh tượng hoang đường này khiến tôi chợt nhận ra, nỗ lực theo đuổi trước đây của tôi dường như đã mất hết ý nghĩa.
Tôi quay mặt đi, trong hàng dài người xếp hàng phía sau, có người cầm điện thoại lén chụp ảnh, có người đang mê mẩn, có người đã nhanh chóng đặt cho Trình Tử Ngộ tên debut là Tống Ngọc chiên cơm, còn có người...
“Chà, Tây Thi chiên cơm và Tống Ngọc chiên cơm đúng là cặp đôi hoàn hảo...”
Này này…
Cơm có thể ăn bừa nhưng đừng ghép đôi bừa bãi như vậy chứ!!
Tôi tạm thời gạt bỏ những cảm xúc buồn bã trong đầu, lén lút liếc nhìn Tạ Dao\, may mắn là sự quan tâm của Tạ Dao đều dồn vào Trình Tử Ngộ.
Cô ấy tấm tắc khen ngợi: “Anh còn có tài nấu nướng thế này à?”
“Mới học được.”
“Sao lại nghĩ đến việc học nấu ăn vậy?”
Tôi bóc ống hút, dùng sức đâm thủng nắp trà sữa, việc này cũng phải hỏi sao, tất nhiên là để nấu ăn cho cậu đấy.
“Có ích mà.”
Trình Tử Ngộ thản nhiên trả lời, lúc nói còn liếc nhìn tôi một cái.
Nhìn tôi làm gì?
9
Một phần cơm nhanh chóng được chiên xong.
Trình Tử Ngộ lấy hộp đựng cơm, tôi hơi ghen tị nhìn Tạ Dao, phần cơm của Trình Tử Ngộ trông có vẻ ngon hơn cả phần tôi chiên.
Tôi nuốt nước bọt, uống vài ngụm trà sữa để che giấu, đang định đứng dậy thì Trình Tử Ngộ đưa hộp cơm đến trước mặt tôi, còn đưa đôi đũa cho tôi: “Nếm thử giúp tôi xem vị thế nào nhé?”
“Hả?”
Tạ Dao sốt sắng giơ tay: “Để em nếm thử nhé?”
Trình Tử Ngộ thản nhiên liếc nhìn cô ấy: “Anh nhớ là em đâu có quen ăn cơm chiên.”
? Vậy anh chiên cơm làm gì?
Tạ Dao bất mãn: “Em có nói là không quen ăn cơm chiên bao giờ đâu...”
“Hồi em ba tuổi.”
Tạ Dao im lặng một lúc, bỗng bật cười: “Anh còn nhớ cả lời em nói hồi ba tuổi? Được rồi, em không quen ăn.”
Còn tôi thì cảm thấy chua xót, hóa ra họ là bạn thân từ nhỏ.
Trình Tử Ngộ lại đưa hộp cơm về phía tôi, tôi vội vàng cầm lấy cái xẻng: “Xin lỗi nhé, tôi còn phải bán cơm chiên...”
“Để tôi chiên giúp cô, cô nếm thử giúp tôi nhé?”
Trình Tử Ngộ chiên cơm giúp tôi?
Thật là kỳ lạ.
Khách hàng phía sau Tạ Dao dường như rất tán thành đề nghị này: “Chủ quán, tôi không ngại để anh đẹp trai này chiên cơm cho tôi đâu.”
Tôi ngại đấy…
Tôi liếc nhìn Trình Tử Ngộ vẫn đang cầm bát cơm, rồi lại nhìn sang Tạ Dao. Tạ Dao mỉm cười với tôi: "Cậu giúp anh ấy nếm thử xem, vị thế nào, có cần cải thiện gì không?"