Chiên Cơm Không Phải Kế Lâu Dài - 5
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Khuôn mặt xinh đẹp của Du Lâm Lâm dường như sắp vỡ vụn: “Không thể nào, rõ ràng anh ấy vẫn còn độc thân mà.”
“Ồ.” Tạ Dao thản nhiên bổ sung: “Là bạn gái sắp chính thức thôi.”
Tôi còn chưa từng gặp anh trai cô, thế mà đã thành bạn gái sắp chính thức rồi sao?
Sét đánh cũng không nhanh bằng.
Tôi kéo tay Tạ Dao: “Cậu đừng có nói bậy.”
Vẻ mặt tan nát của Du Lâm Lâm cuối cùng cũng hồi phục được chút: “Tạ Dao, cô đang đùa đấy à...”
“Sao lại đùa được, anh trai tôi và Tống Khả Kỳ là song hướng thầm mến, cửu biệt trùng phùng, chỉ còn chờ làm rõ mối quan hệ thôi.”
Tạ Dao nháy mắt với tôi, đắc ý nói: “Mặc dù đây là tôi tưởng tượng ra nhưng với kinh nghiệm đọc cả ngàn tiểu thuyết ngôn tình của tôi, cũng phải chắc đến tám, chín phần.”
Tám, chín phần cái gì chứ, sai bét hết rồi còn gì.
Du Lâm Lâm mắt đã đỏ hoe: “Cô đang lừa tôi, tôi chưa từng nghe anh trai cô nhắc đến cô ấy bao giờ.”
“Có lừa hay không, lát nữa cô hỏi anh trai tôi là biết.”
“Hỏi thì hỏi.”
Du Lâm Lâm vừa nói vừa liếc nhìn tôi với ánh mắt đầy sát khí.
Tôi định giải thích với cô ấy thì Du Lâm Lâm đột nhiên thay đổi thái độ, vui mừng gọi với ra sau lưng tôi: “Trình Tử Ngộ”
Tim tôi thắt lại, chưa kịp quay đầu nhìn thì Tạ Dao cũng đứng dậy, gọi to hơn: “Anh, em và Tống Khả Kỳ ở đây nè.”
Trời ơi, đúng là địa ngục trần gian.
12
Không thể tiếp tục ở đây được, tôi cầm lấy túi xách, viện cớ đi vệ sinh để nhanh chóng rời đi.
Vừa rời khỏi ghế đi về phía bên trái, Du Lâm Lâm cũng vừa tiến lên phía trước.
Cô ấy cố ý nhanh hơn tôi một bước nhưng không ngờ vừa nhấc chân lên, hai chúng tôi đụng phải nhau, vô tình làm vấp chân đối phương.
Trọng tâm không vững, chúng tôi ngã về hai hướng khác nhau.
Phía sau Du Lâm Lâm là bàn ăn, cô ấy bị chặn lại bởi chiếc bàn, lắc lư một chút rồi giữ được thăng bằng. Ánh mắt muốn "giết" tôi của cô ấy cũng chẳng buồn giấu giếm nữa.
Phía sau tôi chẳng có gì, tay vung vẩy trong không trung. Ngay khi tôi đã chuẩn bị tinh thần để ngã, phía sau vang lên tiếng bước chân nhanh dần. Cổ tay tôi đột nhiên bị nắm lấy, cả người bị một lực kéo mạnh, ngã vào một vòng tay ấm áp.
“Wow, thính này thơm quá!”
Tiếng reo vui phấn khích của Tạ Dao vang lên đầu tiên. Tôi nín thở, chẳng lẽ tôi vừa ngã vào lòng anh trai cô ấy sao?
Còn Trình Tử Ngộ đâu? Chắc anh ấy cũng thấy rồi nhỉ?
Tôi vội vàng đứng vững, lùi lại, thậm chí không dám nhìn đối phương, nói lời cảm ơn xong liền chạy mất.
Chỉ trong ánh mắt thoáng qua, tại sao anh trai Tạ Dao và Trình Tử Ngộ lại có cảm giác... giống nhau thế nhỉ?
Ra khỏi nhà hàng, tôi cố gắng bình tĩnh lại, cánh cửa tự động phía sau lại mở.
Sau đó, một giọng nói trầm ấm pha chút ý cười vang lên trên đầu tôi: “Cô vẫn như xưa.”
Tôi giật mình, Trình Tử Ngộ sao cũng ra ngoài rồi? Tôi cũng quên hỏi xem "như xưa" là ý gì.
“Đi đâu thế? Tôi đưa cô đi.”
“Hả? Tạ Dao vẫn còn trong đó mà.”
“Em ấy và tôi không cùng đường.”
“Chúng ta cũng không cùng đường mà...”
“Cô đi đâu?”
“Khu chung cư Gia Lâm.”
Anh nhướng mày: “Chúng ta rất tiện đường.”
“Ồ.”
Mãi đến khi Trình Tử Ngộ mở cửa xe cho tôi, đầu óc mơ hồ của tôi chợt tỉnh táo. Đây có phải là vấn đề tiện đường hay không đâu?
Tôi vội đẩy cửa xe ra: “Tôi nhớ ra là phải đến trung tâm thương mại, chúng ta không cùng đường, tạm biệt.”
Tôi buông một câu rồi định chạy mất, nhưng cổ tay đột nhiên bị nắm chặt.
“Tống Khả Kỳ.”
Trình Tử Ngộ từ tốn gọi tên tôi, lòng tôi rung động, liếc mắt nhìn sang.
Anh thong thả nhìn tôi, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Em nghĩ lần này em chạy thoát được sao?”
13
Trình Tử Ngộ biết tên tôi, tôi cũng không quá bất ngờ, có lẽ Tạ Dao đã nhắc đến với anh ấy. Nhưng việc anh ấy bỏ bạn gái lại để đưa một người chỉ gặp vài lần như tôi về thì nghĩ sao cũng thấy khó hiểu.
Nhưng Trình Tử Ngộ nhanh chóng giải đáp thắc mắc của tôi, anh thật sự muốn bán cơm chiên, haiz.
Trong lúc kẹt xe, Trình Tử Ngộ nhìn tôi: “Về vấn đề cơm chiên, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện được không?”
Tôi kinh ngạc nhìn anh, vẻ mặt anh rất nghiêm túc, không chút đùa cợt.
“Anh thực sự muốn bán cơm chiên à?”
“Ừ. Trừ khi em không bán nữa.”
Hả?
Mãi sau tôi vẫn không hiểu logic ở đây là gì. Tôi không bán thì anh ấy không bán, tôi bán thì anh ấy bán? Anh ấy đang đấu với tôi sao?
Tôi quyết định tạm bỏ qua logic này, khuyên anh từ bỏ ý định bán cơm chiên.
“Đàn anh Trình, anh đã thành công trong sự nghiệp...”
Những ngón tay thon dài gõ nhẹ lên vô lăng, Trình Tử Ngộ đột nhiên nhướng mày.
Tôi bị anh nhìn mà thấy kỳ lạ, nếu Tạ Dao đã kể với anh rồi, tôi gọi anh là đàn anh có gì sai đâu...
Tôi chột dạ đảo mắt đi, ơ, cái bình nước màu hồng trên giá để cốc kia, sao anh ấy lại dùng nó?
Bỏ qua cảm giác lúng túng trong lòng, tôi tiếp tục khuyên nhủ: “Thực sự không cần phải làm việc vất vả này, bán cơm chiên rất mệt, dù chỉ bán quán 4-5 tiếng buổi tối nhưng ban ngày còn phải chuẩn bị 4-5 tiếng nữa, có khi đông khách phải đứng suốt, bán cơm chiên không phải là kế lâu dài...”
Nói nói, tự tôi cũng thấy thương cho mình.
Nhưng không ngờ lời khuyên chân thành của tôi lại trở thành lý do khiến Trình Tử Ngộ càng thêm quyết tâm.
“Xem ra tôi rất cần phải bán món cơm chiên này.”
“Anh tan làm xong rảnh lắm à?”
“Cũng không quá rảnh, nhưng dành chút thời gian bán cơm chiên vẫn được.”
Anh chắc chắn muốn làm nghề tay trái này sao, Trình Tử Ngộ này, anh là vua cạnh tranh à?
“Vậy anh bán cơm chiên đi, nhưng đừng đến đường Bách Châu được không?”
“Tại sao? Tôi thấy cơm chiên của tôi rất ngon.”
Giao thông thông thoáng trở lại, tôi lười tranh cãi với anh, nhắc nhở: “Tập trung lái xe đi.”
Trình Tử Ngộ nhìn tôi chằm chằm, cuối cùng chỉ đáp: “Ừ.”
14
Sau 9 giờ tối, dòng người tản đi, người mua cơm chiên cũng không còn nhiều.
Tôi ngồi trên chiếc ghế nhựa, cầm điện thoại, gửi hồ sơ xin việc.
Không còn cách nào khác, Trình Tử Ngộ có thể đến bán cơm chiên bất cứ lúc nào, thà rằng tôi thức thời một chút, sớm ngày rút lui.
Sau mấy tháng bán cơm chiên, giờ nhìn lại những thông tin tuyển dụng dày đặc này, tôi cảm thấy chóng mặt, hoa mắt, chẳng muốn xem nữa.
Điện thoại đột nhiên reo lên, là Tạ Dao.
Cô ấy ấp úng: "Ờ... hôm nay có ai đến làm phiền cậu không?"
"Hả?"
"Hôm nay Du Lâm Lâm đã xem được video cậu bán cơm chiên trên đường Bách Châu."
"Ồ, thấy thì thấy vậy thôi."
"Nhưng tôi cảm giác cô ấy sẽ đến làm khó cậu."
...
"Cậu không thể giải thích với cô ấy là tôi và anh trai cậu thậm chí còn không quen biết nhau sao?"
Bên kia điện thoại rõ ràng rất kích động: "Để không bị tình địch làm khó, cậu lại có thể vô tình đến mức nói không quen biết anh trai tôi? Tôi nhìn nhầm cậu rồi!"
?
"Bạn học Tạ Dao à, cậu drama quá đấy..."
"Chủ quán!"
Trước quầy hàng có ba vị khách mới đến, làm gián đoạn cuộc nói chuyện giữa tôi và Tạ Dao. Tôi nhìn về phía đó, nhận ra người đối diện, lập tức thốt lên: "Du Lâm Lâm..."
Tạ Dao phấn chấn: "Tôi đã gọi anh trai tôi đến rồi, đừng sợ!"
Ặc, tôi cũng đâu có sợ.
"Bảo anh trai cậu đừng đến, cảm ơn nhé."
"Anh trai tôi còn năm phút nữa là đến chiến trường."
Tôi đỡ trán, nhét điện thoại vào túi, cầm lấy cái xẻng, chuẩn bị nở nụ cười chuyên nghiệp thì phía đối diện vang lên tiếng cười lạnh lùng: "Là cô ta đấy à?"
Một cô gái khác đáp lại: "Cũng chẳng có gì đặc biệt, sao so được với Lâm Lâm của chúng ta."
"Một người bán cơm chiên, Trình Tử Ngộ sao có thể để mắt đến cô ta?"
Tay cầm xẻng của tôi khựng lại, đúng vậy, Trình Tử Ngộ sao có thể để mắt đến tôi chứ.