Chiêu Ninh Công Chúa
Chương 3
09.
Lục Nguy là nhân tố mới nổi trong số các võ tướng, lại là người trực tiếp trải qua chuyện này, lời nói của hắn ta tự nhiên có thể khiến văn võ bá quan tin phục.
“Như vậy xem ra, không phải lỗi của công chúa.
“Cẩm Ngọc, đứng dậy đi.”
Lão hoàng đế trên ngai vàng thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu ôn nhu với Cẩm Ngọc.
Hôm nay cho nàng lên triều nhận tội, vốn chỉ là làm qua loa cho có, để xoa dịu dư luận mà thôi.
“Về phần lục hoàng tử, nghịch ngợm vô đạo.” Giọng lão hoàng đế lại lạnh lùng xuống, “Mẫu phi mưu phản, sinh ra đã mang tội.”
“Có thể cứu thì cứu, không cứu được thì bỏ đi, vốn chỉ là một người không quan trọng.”
Lục Nguy muốn nói lại thôi, cuối cùng không phản bác gì.
Trước mặt triều đình, hắn đỡ công chúa đứng dậy.
Công chúa chưa đứng thẳng đã ngã vào lòng hắn, mềm mại vô lực, Lục Nguy đành phải ôm lấy nàng.
Công chúa nép trong lòng hắn hỏi: “Ngươi nói như vậy, không sợ Chiêu Ninh muội muội trở về sẽ giận ngươi sao?”
“Nếu Chiêu Ninh muốn trở về Tề Quốc, vẫn phải do ta mang binh đi cứu, đến lúc đó nàng nhìn thấy ta vì cứu nàng mà chiến đấu đẫm máu, ắt hẳn sẽ không nỡ trách ta.”
Lục Nguy nói: “Nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhi, ta không thể để nàng chờ đợi quá lâu.”
“Ngươi muốn cứu Chiêu Ninh muội muội là điều nên làm, ta chỉ có một yêu cầu.
“Có thể sau khi thành thân với ta rồi hãy mang binh đi cứu nàng không?”
Cẩm Ngọc nép vào ngực Lục Nguy, giọng nói mềm mại như nước: “Tướng quân, nếu không có ngươi, cho dù ta được cứu trở về từ nước địch, để bảo toàn danh dự của hoàng thất, e rằng cũng chỉ còn cách dùng lụa trắng tự vẫn.”
“Nếu không trước tiên thành thân, ta chỉ sợ chờ khi tướng quân cứu được muội muội, ta đã bị ép chết.”
Lục Nguy lập tức mềm lòng: “Được, sau khi thành thân với nàng, ta sẽ xuất binh đi cứu Chiêu Ninh.”
Mắt Cẩm Ngọc sáng lên: “Thật sao?”
“Chiêu Ninh nàng ấy ở trong quân doanh lăn lộn nhiều năm, da thô thịt dầy, không giống như nàng, yếu đuối ngây thơ cần người bảo vệ.
10.
Rất nhanh, thánh chỉ ban hôn đã được ban xuống, ngày đại hôn sẽ được định sau khi quốc sư chọn ngày lành tháng tốt.
Quốc sư viết ra một vài ngày tốt lên giấy đỏ đưa cho công chúa, thuận miệng nói: “Ngày mười hai tháng sau là một ngày cực kỳ tốt.”
Công chúa nhìn một lượt rồi nói: “Sao toàn là ngày trong tháng sau vậy? Lễ đại hôn của bản công chúa, ít nhất cũng phải cho cả hoàng cung chuẩn bị trong nửa năm mới được, sao có thể dùng một tháng để qua loa cho xong?”
Quốc sư giải thích: “Nghe nói Lục tướng quân có ý định sau khi thành thân sẽ mang binh đi cứu lục hoàng tử, việc cứu người đương nhiên là cấp bách, cho nên thần chỉ chọn ngày lành trong tháng sau.”
“Càng nhanh thành thân, lục hoàng tử càng nhanh được thoát hiểm.”
Lúc nói lời này, Lục Nguy vừa vặn đi đến cửa, hắn dừng bước, lại nghe công chúa nói:
“Quốc sư suy nghĩ thật chu đáo, chuyện đại sự hôn nhân của bản công chúa, còn phải nhân nhượng vị hoàng tử không được sủng ái kia sao? Lễ cưới phải định vào nửa năm sau!”
Lông mày Lục Nguy nhíu lại, hắn liền lập tức xông vào: “Nửa năm tuyệt đối không được! Nếu công chúa cảm thấy một tháng quá vội vàng, vậy thì định vào ba tháng sau.”
“Làm phiền quốc sư đến chính sảnh chờ một lát, chuyện này ta và công chúa sẽ bàn bạc kỹ hơn.”
Quốc sư vừa đi, công chúa lập tức đập bàn đứng dậy: “Bị bắt làm tù binh trong doanh trại địch ba ngày ba đêm, thanh danh của bản công chúa đã tan nát, nhất định phải có một hôn lễ long trọng mới có thể bù đắp lại thể diện, ba tháng là quá ngắn!”
“Nếu nửa năm sau mới thành thân, sợ đến biên giới ta cũng chỉ có thể nhặt xác Chiêu Ninh!”
Lục Nguy cũng không hề nhượng bộ.
“Ngươi quan tâm đến nàng ta như vậy sao?!!”
“Chiêu Ninh cùng ta canh gác biên giới mười năm, nói không có tình cảm, e rằng công chúa cũng không thể tin được?”
“Ta tin tưởng với trí thông minh của Chiêu Ninh, ở trong trại địch ba tháng không thành vấn đề, nhưng nếu công chúa muốn trì hoãn cứu mạng của Chiêu Ninh nửa năm, ta tuyệt đối không thể đáp ứng!”
Lục Nguy thái độ cứng rắn, móng tay của công chúa bấm vào lòng bàn tay, nàng nghiến răng, cuối cùng nhượng bộ: “Được, vậy ba tháng sau.”
Công chúa nghĩ, ba tháng, cũng đủ để tên bạo quân Tạ Lãnh phát hiện ra sự thật nữ giả nam trang, Chiêu Ninh cũng bị tra tấn đến chết rồi.
11.
Tạ Lãnh quả thực ngày ngày tra tấn ta.
Từ long sàng da thú trong đại doanh biên giới tra tấn đến trên long mã tám ngựa kéo trở về kinh đô.
Lại từ long mã gập ghềnh lăn lộn đến trên long sàng rộng rãi thoải mái trong hoàng cung Khải Quốc.
Vào hoàng cung Khải Quốc, ta mới biết hậu cung của Tạ Lãnh quả thực là trống rỗng.
Nghe nói lúc ở vương phủ hắn cũng không gần nữ sắc, một lòng nghiên cứu binh pháp võ học.
Hai vị quốc quân trước đây trị quốc không đúng đắn, dẫn đến Khải Quốc nghèo đói và yếu kém.
Lúc đó mười bảy nước Di Nô như chuột đồng từ tứ phía gặm nhấm và chia cắt lãnh thổ Khải Quốc.
Mười bảy nước Di Nô không phải là quốc gia chính thống, họ giống như các bộ lạc du mục rải rác, giỏi chiến đấu trên ngựa, gian manh và xảo quyệt, từng liên kết với nhau đốt giết hàng vạn người dân vô tội ở biên giới Khải Quốc, khiêu khích đến trên mặt Khải Quốc, mà lúc đó Khải Quốc đã suy yếu đến mức không thể chống trả.
Khi Tạ Lãnh đăng cơ, đối mặt với chính là một mớ hỗn độn như vậy.
Tạ Lãnh mười bảy tuổi mới lên ngôi, đã dùng thủ đoạn lôi đình để chỉnh đốn triều cương.
Nếu ngoại phiền không giải trừ, nội phiền ắt không dứt, hắn lập tức đích thân dẫn quân chinh chiến, dùng mưu lược kinh người tiêu diệt bảy bộ lạc Di Nô trong một năm, để an ủi vong linh hàng vạn dân chúng chết thảm ở biên giới.
Cứ chiến đấu hết trận này đến trận khác, ba năm sau, hắn tiêu diệt mười bảy nước Di Nô, hoàn toàn thu hồi lãnh thổ bị chia cắt của Khải quốc.
Ba năm trước, người người đều nói Tạ Lãnh sẽ là vị vua vong quốc.
Ba năm sau, những kẻ nói lời gió mát đều vong quốc diệt chủng dưới lưỡi kiếm của Tạ Lãnh.
Một vị đế vương như vậy, khiến cho thần dân kính ngưỡng, cũng khiến người người sợ hãi.
Nhiều năm chinh chiến, Tạ Lãnh cũng thực sự không có tâm tư để yêu đương nữ sắc.
Cho nên Tạ Lãnh thực sự là đói rồi, đêm đó khai trai, bắt lấy một mình ta, có khí thế ăn sạch sẽ.
Ngày hôm đó khi chim bồ câu đưa thư bay đến, ta đang bị hắn ấn vào án thư trong ngự thư phòng mà ăn.
Ta mở thư ra, chỉ thấy nét chữ của Lục Nguy viết rằng:
[Chiêu Ninh, ngươi đã rèn luyện trong quân doanh nhiều năm, tuy Cẩm Ngọc công chúa hơn ngươi vài tuổi, nhưng lại nhu nhược ngây thơ, không thể sánh bằng sự kiên cường dũng cảm của ngươi.
Lần này công chúa bị dọa sợ rồi lâm bệnh, thực sự không thể thiếu ta, ta không thể không ở bên cạnh công chúa.
Trong vòng ba tháng, ta nhất định sẽ lãnh binh cứu ngươi.]
Hắn không dám ở trong thư tiết lộ chuyện hôn sự của hắn và Cẩm Ngọc.
Nhưng ta đã sớm nghe được thông tin từ người bên cạnh Tạ Lãnh — ba tháng sau, vào một ngày lành tháng tốt nào đó, là ngày đại hôn của Lục Nguy và công chúa.
Lục Nguy tưởng rằng ta không biết chuyện này, trong thư còn an ủi ta:
[Ba tháng này, mong ngươi nhẫn nhục chịu đựng, tiếp tục dụ địch xâm nhập, đợi ta đến cứu ngươi thoát khỏi biển lửa.]
“Đã là người của trẫm, không được phép tưởng niệm nam nhân khác trước mặt trẫm.”
Vì vậy, phản ứng của ta lại là khẽ cười một tiếng, sau đó gan dạ ghé vào bên tai Tạ Lãnh, khẽ thở hắt ra:
“Ba tháng, đủ để hoài thai một đứa bé rồi.”
Ta vươn tay ôm thắt lung Tạ Lãnh “Bệ hạ có được không?”
Ngoài cửa sổ, lá trúc lay động trong gió, giá bút trên bàn rung chuyển va vào nhau theo từng nhịp rung động.
Ta cầm lấy một cây bút và một tờ giấy, viết nguệch ngoạc một phong thư đáp lời:
“Tướng quân, địch, đã, đi sâu.”
12.
Viết xong, ta vội vàng buộc thư vào chân chim, vuốt ve bộ lông mềm mại trên lưng chim bồ câu.
Chim bồ câu vỗ cánh bay đi, hướng về phía Tề Quốc.
Cuối cùng ta cũng có thể tập trung toàn tâm toàn ý phối hợp với động tác của Tạ Lãnh.
Một ngày sau, Lục Nguy nhận được thư chim bồ câu, mở ra thì thấy nét chữ nguệch ngoạc đến mức khoa trương của ta.
Hắn nhìn kỹ bốn chữ “địch đã đi sâu “, nghi hoặc trong lòng dâng lên – tay Chiêu Ninh bị thương rồi sao? Sao chữ lại run đến vậy?
Nhiều nét chữ còn lượn sóng, biên độ run rất lớn.
Lòng hắn bỗng chua xót – xem ra Chiêu Ninh ở nước Khải sống không được tốt.
Nhìn hai chữ “Tướng quân” trên thư, hắn nhớ lại mười năm ở biên giới, mỗi khi bí đường phá địch, gặp chuyện nóng vội, Chiêu Ninh luôn bên cạnh hắn, dịu dàng nói:
“Tướng quân, có ta ở đây.”
Lục Nguy dán hai chữ “Tướng quân” nguệch ngoạc trên phong thư vào ngực.
Hắn hạ quyết tâm – sau khi thành thân với công chúa Cẩm Ngọc, sẽ lập tức đi cứu Chiêu Ninh.
13.
Cảnh này, vừa vặn bị công chúa đi ngang qua cửa sổ nhìn thấy.
Công chúa không nổi giận tại chỗ, chiều hôm đó, nàng tiến cung, cáo trạng với lão hoàng đế.
“Phụ hoàng, Chiêu Ninh hãm hại nhi thần, không phải vì nàng ta ngu muội.”
“Muội ấy đã phản bội Tề Quốc, hợp tác với Khải Quốc trở thành mật báo cài vào quân doanh.”
“Lục Nguy cũng bị lừa gạt, nếu sau này Lục Nguy muốn dẫn binh đi cứu Chiêu Ninh, nhi thần thỉnh cầu phụ hoàng chớ đáp ứng!”
Đến khi Lục Nguy biết được Cẩm Ngọc tiến cung, lão hoàng đế đã hạ một đạo thánh chỉ loan báo thiên hạ.
Đạo thánh chỉ này ngay đêm hôm đó đã được mật thám truyền đến hoàng cung Khải quốc.
Mấy ngày nay ta vẫn cảm thấy uể oải, tuy đã sớm được uống giải dược Nhuyễn Cân Tán, nhưng lại còn mệt mỏi hơn so với khi bị hạ dược.
Tạ Lãnh muốn mời thái y đến xem cho ta, ta nghi ngờ tám phần là do hắn sắc dục huân tâm, không muốn để thái y nói rõ ràng, nên luôn từ chối sự thăm khám của thái y viện..
Hôm nay khi mật báo được đưa đến, Tạ Lãnh vốn không muốn cho ta xem.
Ta nhất quyết đòi xem, hắn thở dài, đưa mật báo cho ta, ánh mắt nhìn ta tràn đầy thương cảm:
“Xem rồi, chớ khóc.”
Ta nghi hoặc mở mật báo ra, chỉ thấy trên đó viết: 【Lục hoàng tử Chiêu Ninh hãm hại hoàng tỷ, hàng giặc phản quốc, tội không thể tha, lập tức trục xuất khỏi hoàng thất, không người nào được phép xuất binh cứu tên gian tế bán nước này!】
Bàn tay cầm mật báo của ta run rẩy.
Cơn tức giận và bi thương dâng lên trong đầu, cổ họng tanh ngọt, ta đột ngột phun ra một ngụm máu, chính xác phun lên bốn chữ “hàng giặc phản quốc” trên mật báo.
Tạ Lãnh ôm lấy thân thể ta.
Trong tia ý thức cuối cùng, ta chỉ có thể cảm nhận được vị hoàng đế địch quốc này ôm chặt ta trong lòng, nghe giọng điệu của hắn thay đổi, sai người đi mời thái y đến
Đến khi ta tỉnh lại lần nữa, vị thái y tóc bạc phơ đang bắt mạch cho ta. Thấy ta mở mắt, liền vui mừng khôn xiết:
“Chúc mừng quý nhân, người đã mang thai một tháng rồi.”