Chiêu Nương - 7
Cập nhật lúc: 2025-09-04 21:46:41
Bà kéo tay : “Hiện giờ nhờ phúc ca ca ngươi, ai cũng con bằng con mắt khác, nhưng chuyện tương lai ai mà , chọn một gia đình quyền quý gia phong chính trực mới thể bảo vệ con, phu quân tài năng tầm thường một chút, nhưng tính cách , mới chê bai con.”
Những gì bà đều hiểu, hiện giờ Hoàng thượng trọng dụng ca ca, mẫu là mẫu trong câu chuyện hiếu thảo, tẩu tử cũng thường xuyên cung bầu bạn với vị Tiểu nương nương phận trắc trở , nâng cao giá trị của , một nha đầu đến từ thôn quê.
cũng cùng phụ với ca ca, khi những ồn ào qua , chỉ nhà chồng lương tri mới đối xử với , chỉ chồng mưu cầu tiền đồ mới chê bai .
Dương Lăng sẽ chê bai , nhưng gia tộc của thì chắc.
Ta chỉ thể nũng với mẫu : “Ca ca và tẩu tử cũng thể bảo vệ con, mẫu hãy để con vui vẻ thêm hai năm nữa .”
Mẫu sa sầm mặt : “Ta còn ở đây thì chuyện đều dễ , còn nữa, tình cảm của các ngươi còn mấy phần?”
Trước giờ bã vẫn thấu hiểu lòng , quen chủ gia đình, còn để ý đến sự quậy phá của nữa, bắt đầu để tẩu tử liên tục sắp xếp xem mắt.
Ta sắp xếp kín lịch, còn tự do như nữa, lúc đến lượt Dương Lăng sốt ruột, hai chúng khó khăn lắm mới gặp một , kéo tay : “Chiêu Nương, chúng hãy thành thật với gia đình , hôm nay tiểu gia sẽ với ca ca tiểu gia, đó tìm mai mối đến nhà cầu hôn.”
Mẫu sinh lâu thì qua đời, ca ca lớn hơn nhiều, so với Dương thừa tướng bận rộn công vụ, ca ca giống một phụ hơn.
Ta gật đầu: “Chuyện hôn sự đều do trưởng bối chủ, chúng thể bỏ trốn, chỉ đành thôi.”
--- 12 ---
Lo lắng chờ đợi mấy ngày, đợi mai mối của Dương phủ đến nhà, mà đợi cuộc hẹn gặp của ca ca .
Khi nha quét dọn trong phủ đưa tờ giấy cho , kinh ngạc, thì Dương phủ sắp xếp tai mắt trong các hạ nhân của tẩu tử từ lâu.
Ta đội mũ che mặt, mượn cớ ngoài mua chút thức ăn tươi mới cho mẫu , đến cửa Xuân Phong Lâu, tìm cớ đuổi nha mà tẩu tử sai cùng, mới bước gian phòng hẹn.
Ca ca của Dương Lăng tên là Dương Diên, là một nam tử ôn nhã bộ râu , lạnh nhạt liếc : “Chuyện vốn dĩ nên để phụ của đến, nhưng đứa trẻ Lăng nhi cũng một nửa là do nuôi nấng, thật sự yên tâm, vẫn đến xem cô nương một chút.”
“Dung mạo , nhưng ở Kinh Thành cũng nhiều dung mạo như , tâm tính của thiếu niên định, các ngươi hợp , hãy dừng .”
Hắn cho rằng Dương Lăng thấy sắc mà sinh ý nên vô cùng bất mãn với .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chieu-nuong/7.html.]
Dưới những lời bình tĩnh, đầy uy áp của kẻ bề , cứ như thể chỉ cần phản bác một câu, sẽ dùng vô thủ đoạn để đối phó với .
là một hiểu chuyện, điều đáp : “Lời ngài hiểu, sẽ đoạn tuyệt với Dương Lăng, cũng xin ngài chuyển lời cho , đời là với .”
Dương Diên kinh ngạc sự phối hợp của , nhưng cũng chỉ kinh ngạc trong chốc lát, lập tức dậy : “Nếu như , Dương gia chúng và cô nương từ đây đường ai nấy , mong rằng đừng còn dính líu gì nữa.”
Đi đến cửa, mở miệng : “Suýt nữa thì quên, bàn là ngó sen mật ong của Dương phủ, Lăng nhi cho rằng chịu đến gặp ngươi là khả năng đồng ý, ngươi thích ăn, cứ ầm lên đòi mang cho ngươi, cũng là cuối cùng , cô nương hãy tận hưởng cho thật ngon miệng.”
Dương Diên rời , hộp ngó sen mật ong , suy nghĩ cuồng vạn , nhớ đến khuôn mặt nhiệt thành , lặng lẽ xin ngừng.
cuối cùng, vẫn xách hộp thức ăn lên, ngay cả mũ che mặt cũng đội, xông ngoài, chạy đến cửa lớn Xuân Phong Lâu đầy ắp khách khứa, chặn Dương Diên hỏi: “Hộp ngó sen mật , thật sự là thứ cuối cùng cho ?”
Hắn cau mày, hiểu vì phát điên, nhưng giữa thanh thiên bạch nhật, thể dây dưa với , gật đầu : “Quả thật là thứ cuối cùng, mong cô nương tự trọng.”
Sau đó ngoảnh đầu mà bước lên xe ngựa của nhà .
Lúc đó, nha mà nhờ tiểu ăn mày ở đầu phố giữ cuối cùng cũng chậm rãi trở về, đúng lúc thấy bóng lưng rời và cỗ xe ngựa dấu hiệu của Dương phủ.
--- 13 ---
Không lâu khi về phủ, ca ca và tẩu tử ngay cả hạ nhân cũng mang theo, lập tức cùng mẫu đến phòng tìm .
Rất rõ ràng, là nha đó cáo trạng.
Tẩu tử lo lắng hỏi : “Dương phủ dễ chọc , ở đây ngoài, cho tẩu tử, ngươi và Dương Diên rốt cuộc dính líu gì?”
Ta nuốt nước mắt ăn một miếng ngó sen, đưa đĩa qua : “Các ngươi cũng nếm thử món ngó sen mật , lẽ sẽ ăn nữa , ăn xong , sẽ cho các ngươi chuyện.”
Đương lúc sốt ruột đến bốc hỏa, bọn họ gì còn khẩu vị, nhưng họ ăn, cũng chịu mở miệng, ca ca và tẩu tử còn cách nào, chỉ đành ăn một miếng, đến lượt mẫu , rụt đĩa về.
Độc phát tác nhanh, Triệu Chính phun một ngụm máu, ngay cả một lời còn kịp co giật qua đời.