CHÌM ĐẮM - 19. end
Cập nhật lúc: 2025-07-11 02:06:14
nhớ , khi vớt sợi dây chuyền bể bơi lên, Ninh Chu Ngôn hỏi tại nhiều vết thương như .
Thì nghiêm túc từ lâu .
“Vậy thời gian bận rộn như là vì…”
“Vì nó định nương tay với Kỳ lão gia nữa.”
Chú Lục thẳng thắn trả lời câu hỏi kịp hết của .
Sau đó, giọng ông trở nên nhẹ nhàng hơn:
“Úc tiểu thư, chuyện giữa cháu và Chu Ngôn, chú tư cách để .”
“ chú theo nó bao năm nay, cũng coi như nó lớn lên.”
“Chú vẫn một câu, Chu Ngôn là một đứa trẻ .”
“Với tư cách là trưởng bối, chú mong rằng các cháu đều thể hạnh phúc.”
— Tít!
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Tiếng mở khóa cửa vang lên, trùng khớp với câu cuối cùng của chú Lục.
31.
ban công, chậm rãi .
Màn đêm mùa đông dần buông xuống.
Không bật đèn, căn phòng ấm áp cũng theo ánh trời dần dần tối .
Ninh Chu Ngôn ở cửa , khẽ hỏi:
“Sao bật đèn?”
“Ninh Chu Ngôn, đây ôm em.”
vươn tay về phía .
Ninh Chu Ngôn sững sờ vài giây vội vàng cởi áo khoác, bước nhanh về phía , ôm thật chặt.
“Hôm nay ?”
Anh ghé sát tai , giọng trầm thấp.
vùi đầu lồng n.g.ự.c , lắng nhịp tim rối loạn của , nghẹn ngào :
“Ninh Chu Ngôn, xin , khi em lừa .”
Cánh tay ôm của Ninh Chu Ngôn dừng , đó nới lỏng vòng tay, trán chạm trán với :
“Lúc đó em bất đắc dĩ, của em. Là khi nhận .”
“A Lâm, khi lợi dụng em, xin .”
nhẹ nhàng lắc đầu, trán vẫn áp :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chim-dam/19-end.html.]
“Khi đó cũng bất đắc dĩ, của .”
Chúng khi còn quá trẻ, giống như những chú chim mắc kẹt trong bụi gai.
Mỗi đều mang nỗi đau riêng.
Chúng thể thấy , vì chỉ riêng việc cứu lấy chính vắt kiệt bộ sức lực.
Chúng trốn trong cái gọi là ngôi nhà an mà bản tạo , cách ly nhiều thứ từ thế giới bên ngoài.
giờ đây, chúng trưởng thành.
Đủ sức để nhổ chiếc đinh .
Đủ mạnh mẽ để thoát khỏi những bụi gai.
Dùng chính con mới của để đối diện với thế giới , với nhiều , và với nhiều yêu thương.
32.
Môi nhẹ nhàng chạm khóe môi Ninh Chu Ngôn, dịu dàng mà chậm rãi:
“Ninh Chu Ngôn, nhận thêm một bức thư tình của em ?”
“Lần là em tự , tuyệt đối chép mạng.”
cảm nhận cơ thể khẽ run lên, tiếp tục :
“Bạn học Ninh, em thích , bằng lòng nhận thư tình của em ?”
Ninh Chu Ngôn trả lời bằng lời , mà dùng một nụ hôn mãnh liệt và cuồng nhiệt cho câu trả lời.
Thời gian trôi qua, ánh đèn mờ nhạt.
và quấn quýt rời.
Khi tiếng chuông nửa đêm vang lên, kiệt sức trong vòng tay , lười biếng hiệu để đưa điện thoại cho .
mở ứng dụng mạng xã hội, tìm đến tài khoản mà từng lặng lẽ theo dõi bấy lâu nay, âm thầm nhấn hủy theo dõi.
Đón nhận ánh mắt của Ninh Chu Ngôn, đặt một nụ hôn lên nốt ruồi nơi chân mày :
“Bây giờ em hạnh phúc của riêng , cần ghen tị với hạnh phúc của khác nữa.”
sự nghiệp mà yêu thích, những cộng sự cùng chí hướng, và quan trọng nhất—một yêu duy nhất đời.
Bụi gai năm , nay hóa thành vườn hồng.
Ninh Chu Ngôn vứt điện thoại sang một bên, một nữa cúi xuống hôn .
Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, vạn vật chìm trong tĩnh lặng.
Trong phòng ấm áp như xuân, yêu thương ngừng sinh sôi.
[Hoàn]