CHIM HOÀNG YẾN ÔM CON BỎ TRỐN - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-09 17:33:34
1.
Khi hầu hạ Thẩm Văn Hạc xong, như thường lệ châm một điếu thuốc.
Tấm lưng về phía , cơ bắp rắn chắc như một ngọn núi nhỏ.
Anh :
“Dạo cần đến công ty đưa cơm cho nữa, em tự chơi với An Du .”
rúc trong chăn, chột liếc tủ đồ đang mở cửa ở đối diện.
Thẩm Văn Hạc thấy im lặng, nghiêng đầu qua, ánh mắt mang theo nụ giễu cợt:
“Còn nữa ?”
khựng , lập tức lắc đầu:
“Không , Thẩm đại từ đại bi, tha cho em .”
Anh véo nhẹ vành tai , khẽ:
“Ừ, ngoan một chút.”
Ngoan một chút, đừng để bạch nguyệt quang của phát hiện sự tồn tại của .
, bạch nguyệt quang của về nước, trùng hợp xin việc đúng công ty của .
chớp mắt với Thẩm Văn Hạc, vẻ mặt đầy chân thành:
“Thẩm yên tâm, sẽ giấu thật kỹ, tuyệt đối để cô Trình phát hiện .”
Quy tắc đầu tiên của chim hoàng yến là: lời.
Sắc mặt Thẩm Văn Hạc bỗng trầm xuống, nụ môi biến mất.
Tim “thịch” một cái, lập tức tự kiểm điểm xem sai ở khiến nổi giận.
Có vì quá nhiều nên vui?
đang định xin thì dụi tắt điếu thuốc, lời nào, lưng bước phòng tắm.
chỉ thể thở dài một .
Tâm tư của kim chủ, đúng là khó đoán như mê cung.
Cửa phòng tắm đóng , cánh tủ quần áo liền lén lút mở , một cái đầu tóc tai rối bù thò , nhe răng với , ánh mắt đầy ẩn ý.
quấn chăn, chỉ tay An Du, hiệu bảo cô rút trong.
C h ế t tiệt, An Du cãi với kim chủ của cô , chạy đến đây để trút bầu tâm sự.
Không ngờ Thẩm Văn Hạc đột nhiên đến, hoảng quá liền nhét cô tủ đồ.
Kết quả, cô hết bộ.
Trong suốt quá trình đó, nghiến răng dám lên tiếng.
Thẩm Văn Hạc tính cách kín đáo, càng hăng sức hành hạ.
Mặt mũi giờ rơi xuống đất nhặt nổi nữa .
An Du bằng ánh mắt “ hiểu mà”, đó len lén rút đầu tủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chim-hoang-yen-om-con-bo-tron/chuong-1.html.]
Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!
Ngay đó, nhận tin nhắn từ cô :
[Đuổi mau, chân tê hết .]
2.
Thẩm Văn Hạc tắm xong bước , chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm.
Trên cơ bụng và cơ n.g.ự.c là những vết cào đỏ bừng, chói mắt mập mờ.
Lúc cưỡi lên , do cố tình trêu chọc nên kiềm mà cào mạnh.
Mặt nóng lên, nhưng vẫn ân cần hỏi:
“Anh mặc bộ nào?”
lấy sẵn ba bộ đồ từ tủ quần áo và đặt gọn gàng giường.
Để tránh phát hiện An Du.
Thẩm Văn Hạc ba bộ đồ sắp xếp ngay ngắn, bỗng bật vì tức:
“Ý gì đây?”
hiểu giận cái gì.
“Anh… về công ty ?”
Chẳng bình thường luôn mặc quần ngay ?
Chẳng lẽ định ở qua đêm?
Không !
An Du vẫn còn đang co rúm trong tủ quần áo kìa.
Chắc sắc mặt lúc đó dễ coi nên Thẩm Văn Hạc lập tức bóp cằm , cả tỏa khí lạnh.
“Về, tất nhiên là về.”
Anh nghiến răng cắn môi một cái, hét lên đau mới buông .
Sau đó, sắc mặt lạnh lùng mặc đồ đùng đùng bỏ , đóng sầm cửa.
ôm miệng, vội vàng khóa trái cửa , chạy phòng đồ gọi An Du ngoài.
Bên ngoài, Thẩm Văn Hạc thấy tiếng khóa cửa, trong lòng càng thêm bực bội, đá mạnh một cú tường.
Anh lấy điện thoại , nhắn:
“Là cái đứa khốn nạn nào với Giang Từ là Trình U trở về?”
“Tao cắt lưỡi nó!”
Phó Diễn Tu ung dung trả lời:
[ đấy, tại với An Du cãi mà với Giang Từ ngọt ngào chứ.]
[ cam lòng!]