Chín Vị Tiên Nữ Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 30: Chín tiên tử không khỏi khiếp sợ
Ba ngày nay Thiên Nguyên Cửu Tiên cung cũng không yên ổn gì cho lắm.
Từ lần trước sau khi Việt Tử Hàm trở về, Cửu Tiên đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn đối với Diệp Tu, mười phút tu luyện đến Tinh Thể cảnh tầng chín đã đủ bi3n thái, thế mà còn du sơn ngoạn thủy đã lĩnh ngộ ra kiếm ý và trở thành kiếm tu.
Chín tiên tử không khỏi khiếp sợ.
Hay là tiểu tử này trời sinh có số hưởng, mặc dù chỉ chơi đùa cũng có thể thăng cấp, lĩnh ngộ.
Mà mấy ngày nay Mạc lão cũng chạy đến Thiên Nguyên Cửu Tiên cung rất chăm chỉ.
Đa số những câu nói đều như vầy:
"Cửu Tiên đại nhân, tối nay Thánh Tử lại lĩnh ngộ hai mươi ngôi sao."
"Cửu Tiên đại nhân, hôm nay Thánh Tử đi đến núi Bạch Linh tắm rửa một hồi, lĩnh ngộ được ý cảnh của nước!"
"Cửu Tiên đại nhân, chỉ trong chín ngày mà Thánh Tử đã tự nghĩ ra một bài hát “Trên trời dưới đất ta đẹp trai nhất' tạo dựng nên Cầm ý, cả gà rừng trong núi cũng bị Thánh Tử làm cho mê muội."
... Vân vân...
Trong Thiên Nguyên Cửu Tiên cung, chín giọng nói như tiếng trời lần lượt truyền ra, vang vọng khắp chín ngọn núi ở Thiên Nguyên.
"Không được ta phải mau chân đến xem Diệp Tu" Hoàng Nguyệt sốt ruột mở miệng.
"Không được không được, các tỷ tỷ, nhường muội muội một chút đi, hay để muội đi xem đi." Tuyết Dao mang dáng vẻ tiểu hài tử làm nũng nói.
Ngay cả Việt Tử Hàm luôn không có cảm xúc gì cũng nói rằng: "Ta nói là sẽ dành thời gian đi kiểm tra hắn, thôi để ta đi cho thỏa đáng."
Mạc lão đứng một bên nhìn đến sững sờ, dù ông đã chăm sóc Cửu Tiên ở Thiên Nguyên Cửu Tiên cung rất lâu cũng chưa từng thấy họ nhiệt tình đến thế, hơn nữa từ khi nào mà Tử Hàm tiên tử, Lăng Huyên tiên tử, Tô Yên tiên tử luôn mang dáng vẻ lạnh lẽo thanh cao cũng trở nên hăng hái như vậy?
Lẽ nào đây chính là sức hút của Thánh Tử?
Đây có còn là Thiên Nguyên Cửu Tiên quyền uy trịnh thượng, không dính khói bụi trần gian ông quen biết không?
Nhưng cũng may Mộng Linh tiên tử còn bình thường nên lập tức ngăn cản Bát Tiên còn lại.
Nói thật khi nghe thấy ba ngày nay mỗi ngày Diệp Tu liên tục lĩnh ngộ được hai mươi ngôi sao thì Mộng Linh cũng hận không thể đi đến thăm hắn, nhưng lý trí nói với nàng rằng không thể cho Diệp Tu nếm ngon ngọt nhanh như vậy.
Nếu lúc trước nói muốn để Diệp Tu nếm mùi đau khổ để hạ quyết tâm tu luyện thì nàng không thể bỏ dở nửa chừng.
Huống chỉ hiện tại không đi cũng có chỗ tốt, nếu Diệp Tu có thiên phú động trời như vậy mà còn chăm chỉ thêm một chút thì sau này nhất định sẽ trở thành cường giả chân chính.
Vì thế Mộng Linh đúng lúc dừng bước chân trước bờ vực.
Ngoại môn.
Mạc lão vừa trở về từ tiên cung liền nhìn thấy Diệp Tu đi ra ngoài cửa.
"Thánh Tử muốn ởi đâu vậy?" Mạc lão vội vàng hỏi, Thánh Tử không thường xuyên đi ra ngoài một mình.
Diệp Tu hỏi ngược lại: 'Mạc lão, lần này chín vị tiên nữ tỷ tỷ nói thế nào?"
Mạc lão cười cười: “Cửu Tiên vẫn hi vọng Thánh Tử có thể càng nỗ lực tu luyện."
Câu nói này làm lỗ tai Diệp Tu sắp chai sạn, ngày nào cũng dùng mấy câu này đối phó hắn. Nói thật Diệp Tu không tin chín tiên nữ tỷ tỷ nói như vậy, dù sao những ngày gần đây hắn đã làm không ít chuyện có thể coi là động trời, ngoại trừ hắn không ai có thể làm được, dù Cửu Tiên có trái tim băng giá đến mấy cũng nên tan chảy rồi mới đúng, nhưng dù hắn hỏi thế nào thì Mạc lão vẫn chỉ nói ra câu này thôi.
"Được rồi, ta biết rồi.' Diệp Tu không định hỏi nữa do không có kết quả.
Trong lòng Mạc lão cũng rất hổ thẹn, nhưng hết cách rồi, Mộng Linh tiên tử không cho ông nói.