CHO CON TRAI NHÀ, CON DÂU ĐÒI TÔI TRẢ TIỀN THUÊ - 2
Cập nhật lúc: 2025-07-09 16:39:23
Thú thật, trong lòng vẫn phần do dự.
Chồng mất sớm, căn nhà là chỗ dựa cuối cùng của .
Nếu tụi nó lòng đổi …
đến chỗ nương cũng còn, chẳng đáng thương lắm ?
Vợ chồng nó cũng khôn lắm.
Thuyết phục thì sang “diễn” với chị nó.
Nào là than nghèo, kể khổ.
Nào là chị bận rộn thể nghỉ phép thường xuyên.
Nói rằng chỉ tụi nó mới đủ thời gian chăm .
Anh chị nó vốn thương em út, thấy hai đứa vẻ thật lòng, nên cũng khuyên .
Thế là sang tên nhà cho thằng út.
Không ngờ, mới nửa năm...
Chúng trở mặt như lật bánh tráng.
— “Mẹ, thấy con gì ạ?”
Giọng của Tú Quyên kéo khỏi dòng suy nghĩ.
Ngực đau nhói.
Mắt tối sầm .
Một lúc mới thở thoải mái hơn.
— “Lý Tú Quyên, cô tính toán giỏi lắm. Gọi Thiết Thành đến đây, hỏi xem đây là ý của ai – của cô của nó?”
Chưa kịp hết câu, cô cắt lời một cách cộc cằn:
— “Mẹ, là ý của cả hai vợ chồng con, ai cũng như .”
— “Mẹ đang ở nhà tụi con thì trả tiền thuê. Đây là đạo lý rõ ràng. Làm con nghĩa chiếm lợi .”
— “Giả sử là lạ, họ cho ở miễn phí ?”
— “Mẹ sống từng tuổi, ăn muối còn nhiều hơn tụi con ăn cơm, hiểu lý lẽ ?”
— “Sống càng lâu càng hồ đồ!”
Cô mà nước bọt văng tứ tung, mặt đỏ phừng phừng.
Giọng càng lúc càng lớn, tai ù hết cả lên.
nghiến răng :
— “Cô quyền quyết định. chính miệng con trai !”
Vừa dứt lời, cửa mở.
Con trai út – Trương Thiết Thành – bước từ bên ngoài.
Thấy sắc mặt , thằng út bước bàn , rót cho một cốc nước.
— “Mẹ, con hết những gì hai .”
chằm chằm nó.
— “Vậy con thử xem, con cũng như Tú Quyên, trả 5.000 tệ tiền thuê mỗi tháng ?”
Nó , chỉ cúi đầu dán mắt đôi giày chân.
— “Mẹ, lời của Tú Quyên sai. Không thể vì con là con mà ở nhà tụi con miễn phí.”
— “Con thất nghiệp, lương Tú Quyên cũng cao, còn nuôi con học, áp lực lớn lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cho-con-trai-nha-con-dau-doi-toi-tra-tien-thue/2.html.]
— “Cho nên…”
trừng mắt nó:
— “Áp lực lớn thì con tính chuyện kiếm tiền từ ?”
— “Anh chị con cũng áp lực, họ bao giờ mở miệng xin đồng nào ?”
— “Căn nhà từ mà , con rõ hơn ai hết chứ?”
— “Mẹ còn thấy áy náy vì sang tên nhà cho con. Lúc đó, chị con đòi đồng nào, cũng chẳng ai than phiền lấy một lời.”
— “Vậy mà con vẫn đủ, còn sang đòi tiền thuê?”
— “Trương Thiết Thành, con còn lương tâm ? Mẹ nuôi kiểu gì mà loại con như con thế !”
nhanh quá, cổ họng khô rát, ho liên tục.
— “Con út, chỉ hỏi con một câu cuối cùng: Con nhất quyết trả tiền thuê nhà, đúng ?”
Nó im lặng gì.
Lúc , thấy chồng chần chừ, định chùn bước, Lý Tú Quyên lập tức bật dậy, gào lên:
— “Trương Thiết Thành! Ở nhà hứa gì với ?! Anh sẽ ngăn lấy tiền thuê mà!”
— “Nếu lấy tiền từ , thì ly hôn với !”
Nghe , thằng út ngẩng đầu lên.
— “Mẹ, cứ .”
— “Mẹ còn tiền tiết kiệm, cũng để cho bọn con, coi như giờ đưa .”
— “Với , lương hưu đủ tiêu, đừng chấp nhặt với con gì.”
Dưới ánh đèn sáng rực, như lạc cõi mơ.
Đứa con tự tay nuôi lớn, xa lạ đến ?
là thứ vong ân bội nghĩa!
bật lạnh lẽo:
— “Con út , từng nghĩ con dù nghịch ngợm, nhưng bản tính .”
— “Giờ thì , con mục ruỗng từ gốc . Con dựa mà nghĩ tiền chỉ nên để cho con?”
— “Con còn chị đấy! Nhà giao cho con , chẳng lẽ tất cả của cũng là của con nốt?”
— “Nếu thì gọi chị con về, cả nhà họp . Nếu họ đồng ý để trả tiền thuê, một lời nào nữa.”
Lý Tú Quyên thì lập tức nhảy dựng lên:
— “Mẹ, đây là chuyện riêng giữa con , gọi chị gì?”
— “Nhà là của con , họ phần, dựa gì mà can thiệp?”
chậm rãi, từng từ từng chữ:
— “Vì họ cũng là con của . Chuyện trong nhà, ai cũng quyền tham gia.”
— “Đến lúc đó, xem chị con gì.”
Đêm đó, tức đến mất ngủ cả đêm.
Những chuyện cũ lượt hiện về như cuốn phim chậm.
Lúc lấy chồng, vợ chồng còn chẳng nổi căn nhà, ở chung với bố chồng.
Mang thai con cả thì bố chồng bệnh nặng, chồng công tác.
một đưa ông viện cấp cứu.