Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

CHỜ ĐẾN MÙA HOA RƠI GẶP NGƯỜI - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:33:44

Hướng Vãn vứt bỏ chiếc thùng giấy chuẩn từ , siết chặt tờ đơn ly hôn trong tay.

 

Cô gọi điện về cho ba :

 

“Ba, con thuê giúp việc dọn dẹp nhà cửa. Ba giúp con mang chìa khóa qua nhé.”

 

Ba cô kết thúc một ngày buôn bán, thì vui vẻ đồng ý.

 

Sau đó, Hướng Vãn dặn dò giúp việc:

 

“Vứt hết tất cả đồ đạc của đàn ông trong nhà! Không cần là thứ gì! Cứ ném hết !”

 

Căn hộ rộng rãi là tài sản riêng của cô khi kết hôn. Khi , cô thương Giang Dã chịu áp lực tài chính, gánh nổi khoản vay mua nhà nên khi đăng ký kết hôn, cô để dọn ở.

 

giờ đây, con vấy bẩn. Một kẻ bẩn thỉu như xứng đáng ở căn nhà của cô!

 

Sau khi sắp xếp xong thứ, Hướng Vãn gọi chuyển phát nhanh gửi hết đồ về quê, những bộ quần áo dày thì cô gửi thẳng đến Nam Cương.

 

Chuyển phát khỏi, Giang Dã vội vã xách theo hộp cơm trở về.

 

Thấy Hướng Vãn đó, mới thở phào nhẹ nhõm nhưng vẻ mặt vẫn hoang mang đầy lo lắng.

 

“Tiểu Vãn, gọi em bắt máy! Anh còn tưởng em lạc , đêm hôm ở vùng núi nguy hiểm, lo chết!”

 

Giọng Giang Dã khẽ run nhưng Hướng Vãn chỉ dừng động tác tay, đầu một cái nhẹ nhàng một câu khiến hoảng hốt:

 

“Bài giảng hôm nay của Hoàng Thi Kỳ , nhiều quan điểm và ý tưởng giống với những gì em từng .”

 

Giang Dã thì sững , bàn tay cầm hộp cơm khựng giữa trung.

 

Hướng Vãn tiếp tục , giọng điệu bình thản như :

 

“Cô Hoàng xuất sắc như , nghiệp từ trường nào nhỉ? Thật phong thái của em hồi trẻ.”

 

Lời như một tia sét đánh thẳng tâm trí Giang Dã, tim đập dồn dập như trống trận.

 

Ánh mắt lóe lên tia hoảng loạn, vội vã đưa hộp canh nóng đến mặt cô:

 

“Tiểu Vãn, từ đến giờ em quan tâm mấy chuyện , hôm nay hỏi thăm thế? Không lẽ em thấy tiếc vì đạt giải trong buổi thi giảng nên trong lòng vui?”

 

Nhìn dáng vẻ lấp l.i.ế.m của , Hướng Vãn chỉ cảm thấy buồn .

 

Cô mới chỉ hỏi vài câu về Hoàng Thi Kỳ, Giang Dã hoảng loạn đến mức , đúng là một kẻ sợ mất.

 

gương mặt cô vẫn giữ vẻ bình thản, cô dậy, hờ hững :

 

“Không gì, chỉ tiếc nuối một chút. Ban đầu em còn định khi sẽ giành lấy danh hiệu giáo viên xuất sắc nhưng xem cơ hội .”

 

Nghe , sự căng thẳng Giang Dã mới dần dịu xuống.

 

Anh vươn tay ôm cô lòng, giọng tràn đầy chân thành:

 

“Tiểu Vãn, trong lòng , ai thể giỏi hơn em. Em chịu cùng đến vùng biên giới dạy học, cảm động . Sau chuyện gì, em báo với , đừng đột nhiên bỏ như . Anh sẽ sợ... Em mà, thể sống thiếu em!”

 

Hướng Vãn đáp, chỉ nhẹ nhàng thò tay túi áo , lén lấy điện thoại .

 

Trên màn hình vẫn còn hiện lên tin nhắn mờ ám mà Hoàng Thi Kỳ gửi đến.

 

Thì , yêu thể giả vờ, yêu cũng thể.

 

 

Vì sợ tâm trạng ảnh hưởng sẽ khiến bệnh tình của Hướng Vãn trở nặng, Giang Dã gác công việc, đưa cô chơi ở hồ Sayram và đồng cỏ Narat.

 

Hoàng Thi Kỳ lén lút bám theo hai họ suốt dọc đường.

 

Giang Dã cũng luôn cách căn giờ chính xác để tranh thủ trốn hẹn hò với cô .

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

 

Ai cũng nghĩ rằng chuyện bí mật, ai phát hiện .

 

ngờ, từ ngày đầu tiên khởi hành, Hướng Vãn theo dõi.

 

Đứng chân núi, ngắm ánh hoàng hôn nhuộm đỏ đỉnh Kim Sơn, một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu Hướng Vãn.

 

Cô vẫy tay gọi Giang Dã:

 

“Anh còn nhớ lời hứa ngày cầu hôn ?”

 

Lúc , bộ tâm trí của đều đặt màn hình điện thoại, chẳng hề để ý cô gì.

 

“Tiểu Vãn, em gì? Trường chút việc gấp cần giải quyết.”

 

Hướng Vãn gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu:

 

“Vậy cứ lo việc của , em dạo một lát.”

 

đến khi cô , Giang Dã biến mất.

 

Hướng Vãn gọi điện cho nhưng bắt máy là Hoàng Thi Kỳ.

 

bật loa ngoài, giọng điệu kiêu căng:

 

“Hướng Vãn, Giang Dã chuyện mang thai, bà lập tức bay sang đây để chăm sóc . Hóa , cô lấy Giang Dã bao năm mà từng gặp cha nhỉ? Cô thật thất bại! Cưới Giang Dã bao lâu mà vẫn con, cô thích trẻ con đến nhường nào ? chỉ mới mang thai, tặng cả bộ trang sức vàng, sẽ cưới ngay!”

 

Mỗi một câu của Hoàng Thi Kỳ như một chiếc kim tẩm độc, đ.â.m thẳng tim Hướng Vãn.

 

Năm đó, khi cô và Giang Dã kết hôn, bố phản đối, từng thừa nhận cô là con dâu.

 

Dù Giang Dã cố gắng hòa giải cũng vô ích. Khi , cô luôn tin rằng chỉ cần tình yêu thì thể vượt qua khó khăn.

 

giờ nghĩ , tình yêu mà hao mòn đến cạn kiệt, cuối cùng chỉ còn mỏi mệt và lạnh lùng.

 

Quả nhiên, bao lâu , Giang Dã đăng ảnh chụp chung với Hoàng Thi Kỳ lên mạng xã hội.

 

Mẹ Giang đăng ảnh Hoàng Thi Kỳ lên mạng xã hội, gọi cô là “con dâu tương lai”, chỉ xinh mà còn xuất sắc.

 

Giang Dã rằng Hướng Vãn âm thầm kết bạn với WeChat.

 

Lúc , trong nhà trọ, bồn chồn yên.

 

“Mẹ! Sao tự ý đến đây mà báo ? Còn cô nữa, Hoàng Thi Kỳ! Đừng tưởng cô đang tính toán gì! Muốn lợi dụng ép Hướng Vãn rời ư? Không cửa !”

 

Mẹ Giang bất chấp đường xá xa xôi, vội vã đến Kashgar chỉ vì một cuộc điện thoại của Hoàng Thi Kỳ.

 

Nhất là khi rằng mang thai, bà càng thể yên thêm phút nào.

 

chắn mặt Hoàng Thi Kỳ, trách mắng con trai :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cho-den-mua-hoa-roi-gap-nguoi/chuong-3.html.]

 

“Mẹ tự đến! Đừng trách Tiểu Hoàng! Mẹ cho con , cái con Hướng Vãn sinh con, còn mang bệnh trong , ngay từ đầu con nên cưới nó! Mẹ một nàng dâu bệnh tật!”

 

Những lời Hoàng Thi Kỳ lén ghi âm và gửi thẳng cho Hướng Vãn.

 

Giang Dã định phản bác, điện thoại liền reo lên, là Hướng Vãn gọi đến.

 

“Giang Dã, hối hận vì cưới em ?”

 

Một câu hỏi đầu cuối khiến trái tim Giang Dã như treo lơ lửng.

 

Anh cứ ngỡ chuyện của và Hoàng Thi Kỳ bại lộ.

 

“Tiểu Vãn! Vừa mãi điện thoại nên quên mất em, bây giờ đến đón em ngay! Em cứ yên đó chờ , sẽ đến ngay lập tức!”

 

“Anh vẫn trả lời câu hỏi của em.” 

 

Hướng Vãn buông tha, kiên trì truy hỏi.

 

Giang Dã hai phụ nữ mặt, nhất thời .

 

Anh cảm giác rằng, điều gì đó đang dần vượt khỏi tầm kiểm soát.

 

“Anh hối hận! Tiểu Vãn! Cưới em là điều hạnh phúc nhất đời , thể hối hận chứ!”

 

Giang Dã chắc như đinh đóng cột nhưng tức giận trừng mắt con trai giật lấy điện thoại.

 

Anh cố gắng hết sức để giữ chặt.

 

Hướng Vãn nhận một câu trả lời miễn cưỡng, cô khẽ nhạt cúp máy.

 

Từ xa, cô thấy một chiếc xe lao vút qua.

 

Trong điện thoại, cô bỏ sót những lời nguyền rủa khe khẽ của Giang.

 

 

Về đến ký túc xá, Hướng Vãn kéo hành lý .

 

Tủ quần áo rung động, một vật từ cao rơi xuống, đập thẳng đầu cô.

 

Cô nhặt lên, phát hiện đó là một chiếc điện thoại khác.

 

Màn hình khóa vẫn đang hiển thị bức ảnh của Hoàng Thi Kỳ!

 

Hướng Vãn cầm điện thoại sững sờ mất vài phút, đó mới thử mở khóa.

 

Nhập hai đều đúng.

 

Cuối cùng, cô nhập ngày sinh của Giang Dã, màn hình lập tức sáng lên.

 

Tin nhắn gần nhất hiển thị đúng ngày diễn cuộc thi giảng trường:

 

[Cảm ơn Giang tặng em bí kíp thắng lợi! Lần nhất định em sẽ giành giải nhất, thể thiếu sự giúp đỡ của !]

 

[Là em quá đáng ? Sao dỗ dành Hướng Vãn nữa ?]

 

[Giang Dã! Đừng tưởng cưới Hướng Vãn là thể thoát khỏi em! Em theo suốt sáu năm qua, từ thời đại học !]

 

[Anh trả lời em ?]

 

Tin nhắn dày đặc lấp đầy khung hội thoại, mà phía Giang Dã lấy một lời hồi đáp.

 

Hướng Vãn thôi nữa.

 

bất động, chăm chăm màn hình, những bức ảnh tự sướng, ảnh chụp chung của bọn họ và cả những tin nhắn mờ ám .

 

Thì , tất cả đều diễn lén lút, ngay mắt cô mà cô chẳng gì.

 

Ví dụ như trái tim Giang Dã dần xa rời cô.

 

Ví dụ như cô thể sinh con nên mới tìm đến Hoàng Thi Kỳ.

 

thế nào, cô cũng thể chấp nhận sự thật .

 

Sáu năm yêu thương, hóa chỉ là sáu năm dối lừa.

 

Gió lạnh từ cửa sổ tràn phòng khiến chân tay cô lạnh buốt.

 

Mỗi tế bào cơ thể đều gào thét vì đau đớn.

 

Nỗi đau buộc cô cúi gập , siết chặt lấy chính .

 

Chính cô quá ngây thơ, quá tin tưởng nên mới che mắt hết đến khác.

 

Lúc xoay , cô vô tình đập mép tủ, một dòng m.á.u đỏ chảy xuống từ vầng trán.

 

lúc , Giang Dã đẩy cửa bước .

 

Không tìm thấy cô, hoảng loạn đến cực điểm.

 

Thấy cảnh tượng mắt, tay run lên bần bật.

 

“Tiểu Vãn! Em ? Là của , nên bỏ em một ở điểm du lịch! Em đau lắm ? Bị thương ở ?”

 

Trên mặt Giang Dã hiện rõ sự lo lắng, cử chỉ cũng đầy hoảng loạn nhưng Hướng Vãn giờ phút , trong lòng nghĩ đến ai?

 

Là cô? Hay là Hoàng Thi Kỳ?

 

Chỉ là, khi ánh mắt cô chạm đàn ông mặt, thứ đều trở nên vô nghĩa.

 

Người yêu là ai, còn quan trọng nữa.

 

“Không .” Cô thản nhiên đáp: “Vừa tìm đồ, lỡ đụng tủ thôi, chỉ là vết thương ngoài da, căng thẳng gì?”

 

Cô cầm lọ cồn i-ốt lên nhưng Giang Dã vội đoạt lấy, nhẹ nhàng giúp cô sát trùng vết thương dán băng cá nhân lên trán cô.

 

Thấy cô thương, thái độ dịu dàng hẳn .

 

“Lần đừng dọa như nữa, ? Nếu em xảy chuyện gì, cũng sống nổi mất.”

 

Hướng Vãn khẽ lắc đầu.

 

còn cảm nhận sự yêu chiều từ đàn ông nữa.

 

Những gì dành cho cô chỉ là giả dối và lời dối đẽ.

 

So với vết thương nhỏ trán, lỗ hổng trong tim cô còn đau hơn gấp vạn .

Loading...