CHỜ ĐẾN MÙA HOA RƠI GẶP NGƯỜI - Chương 9
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:33:52
Gương mặt , Giang Dã cũng nhận !
Anh từng nghĩ tới đàn ông bên cạnh Hướng Vãn thật sự là Phương Dật Phàm!
“Chính mày đưa Tiểu Vãn !”
Cơn giận trong lòng Giang Dã bùng lên dữ dội, xắn tay áo định kéo Phương Dật Phàm nhưng kịp chạm , Phương Dật Phàm đẩy ngã sõng soài xuống đất.
“Cả còn giữ nổi, càng thể giữ . Giang Dã, mày thật đáng thương!”
Phương Dật Phàm chắn Hướng Vãn, đưa cô rời .
Giang Dã chẳng còn để tâm đến thể diện, túm chặt vạt áo cô, khẩn thiết cầu xin:
“Tiểu Vãn, sai . những ký ức của chúng , em thực sự thể quên hết ? Anh từng ý định lừa dối em. Chỉ là lúc đó, giải thích thế nào, mới để sự việc thành như hôm nay. Đứa trẻ trong bụng Hoàng Thi Kỳ còn. Anh và cô cũng cắt đứt. Em thể tha thứ cho ?”
Đây là đầu tiên Hướng Vãn thấy Giang Dã trong bộ dạng .
Sự kiêu ngạo, phong độ năm nào của học bá từng khiến cô mê đắm giờ biến mất.
Chỉ còn một đàn ông tiều tụy, đáng thương nhưng cô còn quan tâm nữa.
“Vậy thì điều đó liên quan gì đến ? Hai chúng ly hôn , Giang Dã. Anh ở bên ai còn quan trọng với . Mà tương lai của , cũng chẳng cần tham dự.”
Hướng Vãn định bước nhưng Phương Dật Phàm nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, lắc đầu ngăn cô .
Giang Dã vẫn gào lên trong tuyệt vọng:
“Em thực sự thể cho thêm một cơ hội ? Chẳng lẽ phạm sai lầm thì nhất định c.h.ế.t ? Chúng từng thề nguyện bên , chẳng lẽ em thể cho một đầu ư? Em rõ lấy tiền từ quỹ tiết kiệm chung nhưng vẫn nhắm mắt ngơ khi phản bội em! Hướng Vãn, em thật độc ác!”
Nếu như nhắc đến lời thề năm xưa, Hướng Vãn lẽ vẫn thể bình tĩnh chuyện với .
giờ phút , cô chỉ cảm thấy buồn nôn.
“Lời thề ư? Vậy khi ôm ấp Hoàng Thi Kỳ, những chuyện bẩn thỉu đó, ông trời giáng một tia sét đánh c.h.ế.t ? Bây giờ đến mặt nhắc chuyện thề nguyền nhưng phản bội là , Giang Dã ! từng cho cơ hội, quên ? hỏi , trả lời thế nào, đừng với là nhớ.”
Giọng của Hướng Vãn ngày càng gấp gáp. Nếu vì Phương Dật Phàm ở đây, lẽ cô giáng cho Giang Dã hai cái tát nảy lửa.
khi những lời , cô bỗng cảm thấy bản cần tự bẩn tay nữa.
“Cút ! thấy !”
Giang Dã cúi đầu trầm mặc vài phút, đó cất giọng khàn khàn, chỉ thẳng Phương Dật Phàm:
“Vậy nên bây giờ là tình mới của em ? Hắn đến ? Hắn em đang mang bệnh ? Không ai cũng chấp nhận một phụ nữ bệnh tật như em Hướng Vãn! Em đừng mơ thoát khỏi ! Ngoài , em còn lựa chọn nào khác! Nếu em bây giờ, chúng vẫn thể từ đầu, nhất định sẽ đối xử với em gấp bội phần!”
Giang Dã lao tới, kéo Hướng Vãn lòng nhưng khi thấy khuôn mặt tràn đầy chán ghét của cô, bùng nổ.
“Anh đến mức ! Em còn thế nào nữa?!Muốn m.ó.c t.i.m móc phổi cho em xem ? Những gì thể , đều . Những gì thể , đều . Em còn gì nữa?”
“Không cần , thấy bẩn.”
Phương Dật Phàm siết chặt nắm đấm, định túm lấy cổ áo Giang Dã nhưng Hướng Vãn kéo .
“Có đáng ? Đừng vì một kẻ liên quan mà ảnh hưởng đến tâm trạng của .”
Rồi cô sang Giang Dã, giọng còn chút cảm xúc:
“Anh bây giờ chẳng khác gì một đứa trẻ giật mất kẹo . Không trân trọng, đến khi mất mới đau khổ vì quý trọng. Giang Dã, rốt cuộc yêu là yêu chính bản , chắc hiểu rõ hơn . Chúng ở bên sáu năm, căn bệnh chẳng những thuyên giảm mà còn trở nặng hơn. kể từ ngày rời , còn áp lực tâm lý, còn đau đớn khi đối mặt với sự phản bội của … bỗng nhận cuộc sống thể đơn giản và thú vị đến nhường . Chúng hợp và cũng thể nữa.”
Những tháng ngày xa , Hướng Vãn thật sự cảm thấy hạnh phúc hơn .
Không còn những nỗi đau dằn vặt, còn bóng ma tâm lý.
Cô mới nhận rời xa Giang Dã là một quyết định đúng đắn.
Dù bây giờ thêm sự xuất hiện của Phương Dật Phàm nhưng bao giờ cô thấy gò bó.
Anh hiểu rõ giới hạn, ép buộc, cũng cô sợ hãi khi đối diện với tình cảm.
Rất nhanh, một đám học sinh ùa tới, vây chặt lấy Hướng Vãn.
Bọn trẻ nổi giận trừng mắt Giang Dã, đồng thanh hô lớn:
“Đuổi ! Chúng chào đón !”
“Bất cứ ai đối xử tệ với cô giáo Hướng đều ở đây!”
Hướng Vãn còn đôi co với Giang Dã nữa.
Cô xoay , cùng bọn trẻ bước lớp học.
Hướng Vãn rời mà hề Phương Dật Phàm đánh Giang Dã một trận thừa sống thiếu chết.
Mãi đến bữa tối, khi thấy vết thương nơi khóe miệng Phương Dật Phàm, cô mới phản ứng .
“Không đáng để đánh , cần thiết.”
Phương Dật Phàm cũng khách sáo, nhận lấy lọ dầu cô đưa, thản nhiên thoa lên cánh tay:
“Chẳng chuyện gì là đáng đáng, miệng bẩn thì dạy dỗ.”
…
Buổi tối yên tĩnh, bỗng nhiên điện thoại của Hướng Vãn nhận vô tin nhắn.
Tất cả đều là lời chửi rủa đầy độc ác.
Không bằng cách nào, thông tin cá nhân của cô tung lên mạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cho-den-mua-hoa-roi-gap-nguoi/chuong-9.html.]
Cô mở xem, từng tin một, tin còn cay nghiệt hơn tin .
Giống như đàn ruồi nhặng đầu, hàng trăm tin nhắn ồ ạt kéo đến khiến điện thoại của cô giật lag.
Cô còn kịp xem hết nội dung, Phương Dật Phàm nhận thấy gì đó , lập tức giật lấy điện thoại.
Chỉ trong tích tắc, lý trí của phá hủy, sự bình tĩnh cũng tan biến còn dấu vết.
Anh đưa tay che mắt cô .
“Đừng , cũng đừng tin! Có đây, chuyện sẽ giải quyết.”
Bàn tay ấm áp của Phương Dật Phàm nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, truyền đến cảm giác an vững chắc.
Hướng Vãn yên.
Cô nhanh chóng tìm cho một luật sư.
Từ khi mất, cha cô liều mạng kiếm tiền chỉ mong cô chịu một chút ấm ức nào.
Vừa tin tức mạng, ông liền gọi điện hỏi thăm.
Hướng Vãn chỉ nhẹ giọng trấn an cha:
“Con thể xử lý , ba đừng lo quá.”
Nghe cô , Phương Dật Phàm đột nhiên lên tiếng:
“Chú Hướng, là con, Tiểu Phương đây. Chú yên tâm, chuyện nhất định sẽ giải quyết.”
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Cha Hướng thấy giọng quen thuộc thì ha ha, đó yên tâm cúp máy tiếp tục công việc.
Rất nhanh đó, Phương Dật Phàm công khai bộ danh sách quyên góp tên , bao gồm tất cả các dự án thiện nguyện mà thực hiện suốt những năm qua.
Còn cả nguồn gốc cái tên của ngôi trường tiểu học .
Chỉ vì ngưỡng mộ Hướng Vãn, thấy điều kiện học tập nơi đây quá tồi tàn nên mới bỏ tiền xây một dãy phòng học.
Chỉ vỏn vẹn hai tầng, sáu phòng học.
Nhân tiện, cũng công khai tin tức kẻ tung tin đồn thất thiệt bắt giữ.
Sự thật đảo ngược quá nhanh khiến ít cư dân mạng cảm thấy hổ.
Phương Dật Phàm thậm chí còn kiện cả những kẻ nhắn tin nhục mạ Hướng Vãn nhưng cô ngăn .
“Không cần chấp nhặt với bọn họ. Chúng đến đây là để hỗ trợ vùng biên, chỉ cần nhiệm vụ của là đủ. Không cần tranh cãi vô nghĩa.”
…
Chuyện mới lắng xuống, Giang Dã xuất hiện.
Hướng Vãn nghĩ rằng bọn họ rõ ràng chuyện, Giang Dã cũng nên về .
Ai ngờ trực tiếp chạy đến trường, tình nguyện dạy học cho bọn trẻ.
Muốn tìm một lý do chính đáng để ở Kashgar.
Hướng Vãn ngăn cản cũng tức giận, chỉ đơn giản là tránh mặt mỗi ngày.
Giang Dã dù lạnh nhạt cũng chịu từ bỏ.
Anh bắt đầu sử dụng chiêu trò từng theo đuổi Hướng Vãn khi còn đại học.
Tận tâm chăm sóc cô từng li từng tí, lo lắng điều cô.
mỗi khi Giang Dã định tay, Phương Dật Phàm nhanh hơn một bước.
Không cho bất kỳ cơ hội nào.
Mãi đến khi Giang Dã phát hiện Hướng Vãn và Phương Dật Phàm sống chung trong một căn lều.
Lúc , sụp đổ.
Anh gào lên, còn kiểm soát lời của .
“Hướng Vãn! Chúng mới chia tay bao lâu chứ?! Em thể ôm ấp đàn ông khác?! Trong khi vẫn một lòng nhớ về em! Sao em thể chuyện ?!”
Hướng Vãn như một kẻ ngốc.
Căn lều lớn như , cô và Phương Dật Phàm mỗi ngủ một góc, mà Giang Dã vẫn thể tức giận thành như ?
Phương Dật Phàm chẳng ngại khuấy động tình hình, trực tiếp ôm cô lòng ngay mặt Giang Dã.
“Sao thế? Anh chịu nổi cô đơn thì thể tìm khác. Còn một cô gái như Hướng Vãn thể mới ? Đừng tiêu chuẩn kép quá, bạn, , ‘tiền phu ca’.”
*Tiền phu ca" (前夫哥) là một cách gọi mỉa mai trong tiếng Trung, nghĩa là “ chồng cũ” hoặc “ chồng ”.
Hai chữ “tiền phu ca” suýt khiến Giang Dã tức nổ phổi, lập tức đòi đánh một trận.
Hướng Vãn bực quát thẳng:
“Anh bệnh ?!”
Giang Dã lập tức nắm lấy thời cơ, nghiến răng nghiến lợi:
“! Anh bệnh! Một căn bệnh thể sống thiếu em!”
Hướng Vãn bật nhưng cũng chẳng buồn quan tâm đến nữa.