Chờ Em Ở Tận Cùng Ký Ức - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:17:40
4
【Em và sẽ kết hôn, nhưng một năm đám cưới, vì cứu em mà xe đâm chết.】
Điện thoại rơi khỏi tay .
Tôi xổm xuống nhặt lên, phát hiện tay run đến mức kìm .
Màn hình sáng lên:
【Sau khi nghiệp, em đồng ý lời tỏ tình của Lục Thanh Trì. Anh em xong liền lập tức đá em.】
【Em từng dùng cái chết để ép đầu, nhưng cuối cùng, chính Tần Miên đã từng chút từng chút vá mảnh vỡ nơi em.】
【Khi em quyết định sẽ đối xử với , thì gặp tai nạn xe. Trong tang lễ, em đến mức ngất xỉu ba lần.】
【Thậm chí em còn phát hiện đã mang thai. Đứa bé đó… cuối cùng cũng giữ .】
【Khi sắp xếp di vật của , em phát hiện trong phòng làm việc những cuốn nhật ký từ thời cấp 3, mỗi trang đều là về em.】
…
“Tần Miên định du học ?”
Tôi hỏi.
【Anh . Anh đã bỏ tiền quyên góp xây một tòa nhà để đổi lấy việc học cùng trường đại học với em. Không tin em cứ hỏi.】
Quyên góp xây tòa nhà?
là hợp với phong cách của Tần Miên.
Tôi mở khung trò chuyện với .
Gõ xóa.
Cuối cùng chỉ gửi một câu.
“Nghe định du học?”
Phía bên lập tức hiện chữ “đang nhập”.
“?”
Chưa kịp để nhắn tiếp, đã trả lời ngay:
“Tôi yêu nước, loại đó, kiên quyết !”
Tôi bật qua màn nước mắt.
Giọng điệu thật sự giống – kiêu ngạo trẻ con.
Lúc , điện thoại rung.
Là ở tương lai nhắn đến.
【Hãy đối xử với , nếu em sẽ hối hận.】
【Tôi em con đường đã , vì … đang hối hận.】
Cô , cô gần như phân biệt nổi là thực tại, là ảo giác.
Có lúc tỉnh dậy đã nóc tòa nhà.
Nếu bất ngờ phát hiện cách liên lạc với ở quá khứ, lẽ cô đã nhảy xuống từ lâu.
Tần Miên thấy trả lời, tự nhắn tin tới tấp.
“Lục Thanh Trì đúng là gì!”
“Cậu chỉ lấy em làm cược mà còn từng lén thay đồ!”
“Đến cơ bụng cũng , yếu xìu!”
Tôi nhịn bật thành tiếng.
“Thế còn , cơ bụng ?”
Phía bên im lặng khá lâu.
Chẳng lẽ đang đếm?
Quả nhiên, nửa phút , tin nhắn đến:
“8 múi. Muốn đếm thử ?”
Tôi cắn môi nhắn .
“Được thôi.”
Ngay giây tiếp theo, tiếng chuông video call vang lên.
Tôi hoảng loạn chỉnh tóc, mới dám bấm nhận.
Trên màn hình, khuôn mặt Tần Miên đỏ bừng, ánh mắt dao động, dám thẳng camera.
“Cái đó… em… em …”
“Tần Miên.”
Tôi cắt ngang, lấy hết can đảm :
“Chúng thử xem .”
Anh ngây , ánh mắt dại .
“Hả?”
“Em… em thử với ai cơ?”
“Thử cái gì?”
Tôi cố tình nâng cằm, trêu .
“Anh đoán xem thử cái gì?”
Màn hình rung lắc kịch liệt, hình như suýt rơi xuống đất.
Khi xuất hiện trở , khuôn mặt đã sát ngay camera, giọng giấu phấn khích.
“Ôn Di Sơ, em nghiêm túc chứ?”
Tôi gật đầu.
“Hê hê!”
Tần Miên ngốc như một đứa trẻ nặng gần 50kg.
Cả đêm hôm đó, liên tục nhắn tin gọi là “bạn gái”.
Đến khi ngủ , vẫn còn gửi:
“Bạn gái, ngủ ngon nhé~”
Sáng hôm , chuông cửa vang lên.
5
Tôi mở cửa, thấy Lục Thanh Trì mặt, tay xách theo một túi đồ ăn sáng.
“Bác trai bác gái công tác đúng ?”
Biểu cảm của như thể cuộc cãi vã hôm qua từng xảy .
“Di Sơ, mang đậu hũ non cho em , hết giận ?”
Anh tự nhiên định bước , nhưng chặn ở cửa.
“Chuyện nguyện vọng, thể giải thích. Chuyên ngành ở A Đại thực sự phù hợp với hơn, mà hai trường cũng gần , em gặp thể tàu cao tốc tới.”
“Tại là đến tìm ?”
Tôi hộp đậu hũ ngọt trong tay , đột nhiên bật .
“Thật từng thích ăn đậu hũ ngọt.”
Ba năm nay, mỗi lần mua đồ ăn sáng cho , đều mang cho một phần đậu hũ mặn.
Lục Thanh Trì sững .
Anh hé miệng định , thì phía bất ngờ vang lên một giọng quen thuộc.
“Bạn gái! Ăn sáng thôi! Tôi mua tiểu long bao với đậu hũ mặn đây!”
Tần Miên giơ cao túi đồ ăn, khóe môi cong lên, nụ mang theo chút khiêu khích.
Lục Thanh Trì phắt , chắn giữa và Tần Miên.
“Cậu đến đây làm gì?”
Tần Miên nhướng mày, lắc lắc túi đồ trong tay, nụ toát vẻ ngang tàng.
“Không rõ ? Tôi đến đưa đồ ăn sáng cho bạn gái.”
Hai chữ “bạn gái” nhấn mạnh rõ ràng, cứ như sợ Lục Thanh Trì lãng tai.
“Bạn gái?”
Sắc mặt Lục Thanh Trì lập tức tái nhợt, đầu với ánh mắt thể tin nổi.
“Di Sơ, em thể từ từ suy nghĩ chuyện nên tha thứ cho , nhưng cần tìm một như thế để làm bình phong.”
“Ai là bình phong?”
Tôi vươn tay nhận lấy túi đồ ăn sáng từ Tần Miên, cố tình để ngón tay dừng trong lòng bàn tay thêm một giây.
“Tối qua chúng chính thức bên .”
Đôi mắt Tần Miên sáng rực như một chú chó lớn thưởng.
Nếu lưng đuôi, chắc chắn sẽ vẫy đến bay mất.
Lục Thanh Trì còn định gì đó, nhưng đã về phía Tần Miên.
“Tần Miên, nhà ?”
“Ôn Di Sơ! Em—”
Anh giơ tay định ngăn cản, nhưng Tần Miên nghiêng va nhẹ, đẩy một bên.
Anh lảo đảo vẫn xông , nhưng đã “rầm” một tiếng đóng sập cửa.
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa đầy phẫn nộ của Lục Thanh Trì.
“Di Sơ! Em mở cửa! Tần Miên thật lòng !”
Tôi tựa lưng cửa, ngẩng đầu chạm ánh mắt nóng bỏng của Tần Miên.
Anh lắp bắp mở miệng.
“Tôi… thật lòng.”
“Nếu lừa em, cửa sẽ xe đâm chết!”
Tim chợt siết , kìm tiến lên một bước, kiễng chân bịt miệng .
Trong tương lai, thật sự đã chết trong một vụ tai nạn.
“Đừng như thế! Nhanh điều may mắn !”
Mặt Tần Miên đỏ bừng như mông khỉ, ánh mắt luống cuống.
“Phù phù phù! Tôi điều may mắn !”
Anh ngoan ngoãn làm theo.
Trong lòng bàn tay , đôi môi mềm mại và ấm áp đến mức tim đập loạn.
Tôi khẽ hắng giọng, thu tay .
“Vào ăn sáng cùng .”
Trên bàn ăn, Tần Miên ăn tiểu long bao, lén liếc .
Khi , vội cúi đầu, suýt nữa làm đổ đĩa giấm.
Suốt một tuần đó, Tần Miên ngày nào cũng đều đặn mang đồ ăn sáng đến.
Lục Thanh Trì nhà chờ suốt hai ngày, nhưng miệng lưỡi độc địa của Tần Miên đuổi chạy mất.
Đến ngày thứ ba, đổi thành Từ Uyển đến.
Cô kiêu ngạo chắn cửa.
“Ôn Di Sơ, Lục Thanh Trì chọn A Đại là vì . Cậu thể đừng lấy lý do hàng xóm để dây dưa với ?”
“Gia cảnh của , thể cho thứ gì?”
“Đại học giống trung học, ai học giỏi hơn thì sẽ sống hơn .”
Tôi đang định phản bác, thì Tần Miên đột nhiên khẽ lạnh một tiếng.
6
“Nhà cô nuôi chó lạc thì mau dắt về, đừng ngày nào cũng rình rập cửa nhà .”
“Nhà họ Từ lợi hại lắm ?”
Sắc mặt Từ Uyển lúc trắng lúc xanh, giận đến run rẩy.
“Cậu…!”
“Cậu cái gì mà ?”
Tần Miên nheo mắt, ánh sắc bén.
“Còn dám quấy rầy bạn gái nữa, tin sẽ quấy rầy bạn trai cô?”
Từ Uyển tức giận bỏ .
Tôi khẽ siết tay Tần Miên.
“Hung dữ quá đấy.”
Còn “quấy rầy bạn trai cô ”?
Sao quấy rầy?
Tôi thật sự tò mò.
Anh lập tức thu khí thế hung hăng, uất ức dựa sát .
“Cô hung dữ lắm, tim còn đang đập thình thịch đây .”
Tôi cạn lời.
“Thôi , lúc mắng còn lo liếm môi một cái là tự độc chết chính .”
Tối hôm đó.
Điện thoại đột nhiên rung lên, là tin nhắn từ ở tương lai:
【Tần Miên tối nay chắc chắn sẽ tìm Từ Uyển gây chuyện.】
【Anh là kiểu thù dai, biết em chịu ấm ức liền lén trả thù.】
Tôi ngạc nhiên.
“Không thể nào chứ?”
Phía bên trả lời ngay:
【Thời đại học, từng bạn cùng phòng đổ thức ăn thừa lên giường. Tần Miên biết chuyện liền kéo cả thùng rác đổ lên giường .】
【Sau mới biết, những chuyện nhỏ nhặt đó đều là Từ Uyển giật dây.】
【Cô một bạn cùng phòng với , ghen tị vì từng dính dáng đến Lục Thanh Trì, nên xúi giục làm mấy trò bẩn thỉu đó.】
lúc còn đang kinh ngạc, một cuộc gọi từ số lạ đến.
Nhấc máy, liền hối hận.
Là Lục Thanh Trì.
Anh đang xin thay cho sự bốc đồng của Từ Uyển lúc ban ngày.
“Di Sơ, gọi để thay Từ Uyển xin . Cô biết Tần Miên mắng, nhất thời kiềm nên mới…”
Bị Tần Miên mắng?
Không đáng mắng ?
“Lục Thanh Trì, việc chọn ai là chuyện của , thể đừng đến làm phiền ? Nhất định lôi trò chơi của các ?”
“Anh thấy mới là đáng mắng ?”
“Bị mắng còn trốn lưng Từ Uyển nhờ cô chống đỡ, học xong tiểu học đấy?”
Đầu bên bỗng im lặng, vang lên một tiếng lạnh.
“Ôn Di Sơ, em lúc nào cũng .”
“Cứng đầu, cố chấp, bao giờ chịu cho khác đường lui. Không giống Từ Uyển, cô …”
“Cô dịu dàng, hiểu chuyện, biết cảm thông?”
Tôi khẩy.
“Vậy càng , chúc hai trăm năm hạnh phúc.”
“Em! Em nghĩ Tần Miên lắm ? Ngay cả đại học cũng thi, chỉ ba mẹ gửi nước ngoài.”
Lục Thanh Trì giận dữ.
“Ít cá cược để theo đuổi .”
“Cũng để lơ lửng, lén lút mập mờ với khác.”
Bên vang lên tiếng vật nặng nện tường.
“Ôn Di Sơ, em thay đổi . Trước đây em bao giờ năng sắc bén như .”
“, thay đổi . Vì cuối cùng cũng rõ mọi thứ.”
Tôi dứt khoát cúp máy.
Sáng hôm , bạn thân Trần Diệu hả hê báo tin.
“Tối qua, Từ Uyển từ quán bar về, nửa đêm gặp ma.”
“Nghe con ma đó khoác bao tải đuổi cô ba con phố.”
“Tớ thấy chắc là cô làm nhiều chuyện thất đức quá nên lương tâm cắn rứt thôi.”
“Còn đăng cả bùa trừ tà lên story nữa. Định cách mạng công nghệ, trừ tà qua mạng xã hội ?”
Tôi liếc Tần Miên, đến muộn nửa tiếng để đưa đồ ăn sáng.
Quầng thâm mắt đậm như gấu trúc, chắc là thức cả đêm .
Anh ngượng ngùng cúi đầu.
“Hôm nay ngủ quên… Ngày mai nhất định sẽ dậy sớm hơn.”
Ngày bố mẹ trở về chuyến công tác…