Chó Gặm Xương, Quỷ Dẫn Đường - __chương 2.3:
Cập nhật lúc: 2025-07-09 01:09:39
Năm , khi chết, ngày hôm , La Chính Giáp lập tức tới huyện nha.
Hắn với quan huyện rằng:
“Tuân theo lời dặn của đại nhân, khi trở về, liền căn dặn phu nhân lấy khế bán của Mãng thị giao cho . Nào ngờ đàn bà xảo trá, chẳng từ mà việc , đêm đó định trốn khỏi phủ, lẻn núi.”
“Ta dẫn truy bắt, cuối cùng bắt ả, ả thà c.h.ế.t chứ chịu khuất phục, nhào lưỡi đao mà chết.”
“Mãng thị một đứa con gái, thấy c.h.ế.t thì lao tới cắn đứt tai , rơi xuống vách núi mà chết.”
“Mãng thị giấu tên đổi họ sống trong nhà nhiều năm, vợ chồng đối đãi hai con họ tử tế, nào ngờ là một tội phạm bỏ trốn…”
Chỉ vài câu, La Chính Giáp dễ dàng qua mặt huyện nha.
Hắn cũng nộp lên hai thi thể:
Một là t.h.i t.h.ể đ.â.m xuyên tim bằng kiếm, hai là một t.h.i t.h.ể bé gái ném xuống vách đá đến nát xương.
Hắn , đó chính là A Thiền – con gái của Mãng thị.
Từ đó, trở thành con ch.ó nhốt trong lồng của , rách rưới, đầu tóc bù xù, chân dính đất.
Người nhà họ La kín miệng. Ai cũng thủ đoạn của La lão gia, ai nấy đều coi như khí, né tránh như tránh tà.
Chỉ hai là ngoại lệ.
Chúc sư phụ, khi đói rét, lén đưa cho một cái bánh ngọt.
Sợ phát hiện, ông đưa bánh liền vội vã .
Trước khi còn âm thầm lau nước mắt.
Người thứ hai tìm đến là La Thuốc Nhi.
Cô đến thăm ba , mỗi đều tranh thủ cơ hội, thì thầm hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cho-gam-xuong-quy-dan-duong/chuong-2-3.html.]
“Ngươi tin ?”
Ta từng trả lời.
Cho đến đêm sinh nhật La Chính Giáp, mười bốn tháng mười âm lịch, cô đến lồng giam.
Cô mười tuổi, nhưng hình vẫn nhỏ bé, gầy guộc.
Chỉ đôi mắt là vô cùng sâu thẳm, xảo quyệt như hồ ly.
Lại một nữa, cô hỏi:
“Rốt cuộc ngươi tin ?”
Ta vẫn trả lời, chỉ chằm chằm cô .
Cô cao giọng, vẻ tức giận:
“Vân nương tin , ngươi tin?”
“Vân nương từng , nếu một ngày rời khỏi nhà họ La, sẽ dẫn cùng. Vậy nên từ hôm nay, chính là tỷ tỷ của ngươi! Ta thề sống c.h.ế.t , nếu trái lời, trời tru đất diệt!”
“Ngày mai cha mừng thọ, sẽ tìm cách thả ngươi . Hai cùng chạy trốn!”
La Thuốc Nhi dù thông minh, cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi.
ánh mắt cô khi lời thề , giống đang đùa.
Cô lấy từ trong tay áo một gói nhỏ, thì thầm với :
“Trong đây là thạch tín, vất vả lắm mới trộm . Ngày mai sẽ bỏ đồ ăn, đầu độc bọn họ.”
Ta ánh mắt quyết liệt , cuối cùng cũng mở miệng:
“Chút thạch tín chỉ đủ độc c.h.ế.t một , khiến đĩa bạc đổi màu. Ở chuồng trâu phía đông dãy lều, phiến đá thứ ba giấu một bình sứ, trong đó là thuốc bột chế đặc biệt.”
“Ngươi hãy rắc giếng nước trong viện bếp, bọn họ nấu nướng đều dùng nước .”