Chơi Đùa Tình Cảm Với Ảnh Đế - 3
Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:16:39
[A a a, lầu trên, tôi đã hình dung ra rồi, nếu chế không đi viết tiểu thuyết thì tiếc lắm!]
[Bây giờ mặt chị Chu đỏ lắm rồi, lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, thử hỏi, ai có thể chỉ với một câu nói đã khiến mặt chị Chu đỏ, nếu họ không real, tôi sẽ trồng cây chuối ăn shit!]
[Không biết hôn chắc không đến mức đó đâu, tự dưng nhớ lại, Tống Trì từng có một bạn gái cũ, ngay sau khi bộ phim quay xong, anh ấy đã bị đá, lúc đó khóc thảm lắm.]
[Đừng nói nữa (icon hét chói tai, cáu kỉnh)! CP của tôi không thể BE!]
[Không biết cô gái đã đá Tống Trì sẽ hối hận đến mức nào!]
[Đúng vậy, ngày trước cô lạnh nhạt tôi, ngày nay tôi cao tới mức cô không với tới!]
Tôi cúi đầu không dám hé răng.
Giữa những bình luận chỉ trích bạn gái cũ của Tống Trì, có hai dòng bị chìm nghỉm.
[Có gì để hối hận nhỉ, mặc dù anh Tống đẹp trai, diễn xuất tốt, phẩm hạnh tốt, cao ráo, chân dài, tính cách dịu dàng, khi nghiêm túc thì rất chính trực, lúc không chính trực thì cực ngầu, hoàn toàn là hình mẫu bạn trai lý tưởng, nhưng đúng sai chỉ có người trong cuộc biết, chị bạn gái cũ chắc chắn đã suy nghĩ kỹ lưỡng, hơn nữa, nhỡ đâu cô ấy còn xuất sắc hơn anh Tống thì sao.]
[Chuyện này, tôi mạnh dạn đoán một chút, nhỡ đâu người bạn gái cũ đó là chị Chu thì sao, em chỉ nói vậy thôi, mong chị Chu mở lớp, em sẽ quỳ xuống lắng nghe.]
Sau khi Tống Trì trả lời câu hỏi này xong, mọi người xung quanh đều cười phá lên.
Tôi như lạc vào cõi thần tiên thì bị đạo diễn kéo trở lại hiện thực với một câu hỏi.
“Đúng rồi, cô Chu, lúc trước khi quay cảnh hôn, cô có cảm giác gì không?”
“À, cái này…”
Tôi nhanh chóng bình tĩnh lại: “Chuyện này, nên nói thế nào nhỉ? Cảm giác trải nghiệm thì bình thường thôi, nhưng nhiều hơn là sự ngạc nhiên, cảm giác như mình đang hôn một quả đào chín mọng.”
“Khụ khụ khụ!”
Ánh mắt Tống Trì đầy vẻ không tin nổi, hoàn toàn không nghĩ tôi sẽ miêu tả như vậy.
Tôi nhướn mày nhìn hắn.
Hắn quật cường quay đầu sang phía khác, cả cơ thể đểu tập trung vào trò vật tay.
[Tống Trì, lỗ tai đỏ bừng của anh đã bán đứng anh rồi!]
Hai người cũng đã kiên trì được được một thời gian dài.
Đạo diễn nhanh chóng hỏi câu hỏi tiếp theo: “Tự Bạch, trong phim cậu đã thầm mến chị mình từ lâu, cậu có tiếc nuối khi không có cảnh hôn nào được sắp xếp không?"
Giang Tự Bạch miệng nhanh hơn tim: “Tiếc.”
Các khách mời khác đều che miệng, vẻ mặt như vừa nghe được một bí mật động trời.
Tôi không cười nổi nữa rồi.
Tại sao người đấu đá nhau là họ, còn người bị đặt lên lửa nướng lại là tôi?
Có lẽ Giang Tự Bạch nhìn thấy được vẻ mặt đen xì của người đại diện ở sau sân khấu nên cậu bĩu môi sửa lại:
"Tôi muốn nói là, tôi chỉ muốn quay cảnh hôn, với ai cũng được, tất nhiên rồi, nếu là chị Chu Chu thì càng tốt, à không, tôi ý là..."
Tôi đỡ trán.
[Cục cưng à, cưng lộ liễu quá rồi đó.]
[Có lý do vô cùng hợp lý để nghi ngờ Giang Tự Bạch thật sự yêu thầm chị Chu.]
[Mẹ kiếp, mau nhìn xem, ảnh đế Tống đột nhiên dùng sức, trời ạ, sao lại khiến tôi nhìn tới mức kích động như vậy chứ!!]
[Cứu, sức bật của Tống Trì không đùa được đâu, tôi không thể tưởng tượng được khi đôi tay ấy dùng lực trên người tôi thì sẽ sung sướng đến nhường nào.]
[Cái ham muốn chiến thắng chết tiệt này, xem ra Giang Tự Bạch đã uy hiếp Tống Trì rồi, khiến cho anh chỉ lo trong ngoài không đồng nhất, người phía đối diện cũng sắp dí sát mặt lại rồi kìa.]
Đôi mắt đen của Tống Trì trở nên nặng nề, liếc nhìn Giang Tự Bạch, cổ tay kéo theo cánh tay dùng lực, gân xanh trên cánh tay uốn lượn, thậm chí còn có thể nhìn thấy những rung động nhỏ trên cánh tay anh, khớp xương nhô lên bàn tay đã thấm đẫm mồ hôi…
Sự bùng nổ chỉ trong chớp mắt, Giang Tự Bạch cũng không chịu yếu thế, đáng tiếc, tay của hai người vẫn nghiêng về phía bên của cậu.
“OK, Tống Trì thắng! Chúc mừng chúc mừng.”
Tống Trì nghiêng nghiêng đầu, xoay xoay cổ tay nhìn về phía tôi.
Sau đó liếc nhìn Giang Tự Bạch một cái, không nói gì nhưng nhếch miệng cười.
[Con công xòe đuôi! Lông trên mông đã ngẩng lên có thể mở được một chai nước ngọt có ga luôn rồi~]
“Tiểu Chu, cô chọn một cảnh mà mọi người sẽ diễn lại đi.”
Tôi tùy ý nắm lấy một tờ giấy, khi mở ra, tôi ngây người.
Hứa Trục đứng ở phía sau tôi, lanh mồm lanh miệng đọc nội dung trên tờ giấy lên.
“Nam chính và nữ chính đau lòng chia tay nhau, nam hai trà xanh nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.”
Khóe miệng Tống Trì chậm rãi nhếch lên, rồi lại nhanh chóng xụ mặt xuống.
[Lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười bị biến thành bê tông.]
[Cảm giác giống như bạn đã chăm chỉ ôn thi trong một thời gian dài nhưng cuối cùng lại ôn nhầm môn.]
Tôi càng xấu hổ hơn.
Để tôi và người cũ diễn cảnh chia tay, đây đúng là khung cảnh không thể viết ra trong kịch bản.
7
Chỉ có thể căng da đầu.
Tôi đọc sơ qua đoạn trích.
Là khi nữ chính Lục Điềm đang yêu nam chính Cố Trạch thì được thầy hướng dẫn chọn ra nước ngoài du học.
Lục Điềm hiểu rõ cơ hội du học này là điều không hề dễ dàng mới có được, vậy nên sau khi do dự một lúc cô ấy đã điền vào đơn đăng ký.
Còn Cố Trạch lại chính là bên được “thông báo”.
Hai người cãi nhau không ngừng.
Lục Điềm trách Cố Trạch chỉ lo yêu đương mà không quan tâm đến tương lai, còn Cố Trạch cho rằng Lục Điềm không hề thương lượng với anh về bất cứ chuyện gì.
Cuối cùng Lục Điềm buông lời tàn nhẫn, Cố Trạch cũng không chịu nhượng bộ.
Kết quả là hai người chia tay.
Những gì mà chúng tôi cần diễn là cảnh hai người chia tay và khóc lóc như mưa.
Nói cách khác, cảnh tượng này quen thuộc đến mức khiến da đầu tôi tê dại.
Năm năm trước, chúng tôi chính là hai kẻ ngu ngốc đó.
Khi đó tôi rất muốn được trở nên nổi tiếng, muốn làm mọi việc sao cho thật tốt, mà Tống Trì lại rất thản nhiên, thường để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
Bởi vì thời gian vào nghề chưa được lâu nên chưa thể hiểu kịch bản một cách triệt để, diễn không tốt lại nhất quyết muốn đạo diễn cho NG, khiến đạo diễn rất khó chịu.
Tôi thức trắng đêm để nghiên cứu kịch bản và tập diễn đi diễn lại trước gương.
Sau khi kết thúc đêm diễn ngày hôm đó, tôi nằm trên ghế tựa và đọc kịch bản dưới ánh trăng.
Tống Trí đứng bên cạnh tôi.
“Làm gì vậy? Anh chắn hết ánh sáng rồi.”
Lúc này giọng nói của tôi đã nghèn nghẹn và tràn đầy cảm giác buồn ngủ.
Tống Trì rút kịch bản trong tay tôi ra, tôi còn chưa kịp cướp lại thì đã ngủ mất.
Hắn nhìn chằm chằm vào tôi và giúp tôi đuổi muỗi suốt cả một đêm.
Sau đó tôi cố ý trách anh khiến tôi trì hoãn việc đọc kịch bản, còn kéo anh đến diễn chung với tôi.
Sau đó, chúng tôi đã ở bên cạnh nhau trong một khoảng thời gian dài.
Tôi thường xuyên nhớ về buổi tối mùa hè hôm đó.
Những ngôi sao trên trời nhấp nháy liên tục, Tống Trì nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt sáng ngời như sao trời.
Hắn nói: “Anh không muốn làm một ngôi sao lớn, anh chỉ muốn làm ngôi sao của em, em hãy cứ tiến lên phía trước, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Nhưng sau đó, mọi thứ đã thay đổi.
Sau khi sự nghiệp của tôi và Tống Trí có sự khởi sắc, tình yêu của chúng tôi đã bị ảnh hưởng, chưa kể còn có đám paparazzi vẫn luôn theo dõi chúng tôi, vậy nên người đại diện đã ép tôi và anh phải cắt đứt sạch sẽ, nếu không những tài nguyên sau này sẽ không ưu tiên cho tôi nữa.
Tôi chính là người đề nghị chia tay.
Tống Trì đã rất hoảng hốt.
Hắn nói: “Không phải chỉ là tài nguyên thôi sao? Chúng ta cùng nhau cố gắng, khó khăn lúc trước chúng ta còn vượt qua được thì vì sao bây giờ lại không thể?”