Chồng Cũ Trở Về
Chương 4
13.
Vài tháng sau, tôi nhận được thiệp mời đám cưới của Lâm Sùng Viễn và Hạ Nhuyễn. Lâm Sùng Viễn thấy không có hy vọng tái hôn, cũng không tranh giành được quyền nuôi dưỡng Tư Hành, cuối cùng vẫn phải đăng ký kết hôn với Hạ Nhuyễn.
Đương nhiên tôi không đi.
Đẳng cấp của bọn họ, xứng để Tần tổng này tham dự sao?
Nghe nói đám cưới được tổ chức rất sơ sài. Hạ Nhuyễn là trẻ mồ côi, không có ba mẹ người thân, mẹ chồng tôi thì từ chối tham dự. Lâm Sùng Viễn rời đi tám năm, Lâm Thị đã sớm nằm trong tay tôi, anh ta tuy còn chút tài sản nhưng đã bị đá ra khỏi vòng tròn của chúng tôi. Những người nhận được thiệp mời sau khi biết được sự thật về sự mất tích của anh ta cũng cảm thấy khinh bỉ. Nghe nói, cuối cùng khách mời cộng lại chỉ vừa đủ một bàn. Người dẫn chương trình chưa từng chủ trì một đám cưới nào đìu hiu như vậy, nụ cười vô cùng gượng gạo. Lâm Sùng Viễn lạnh lùng trao nhẫn với Hạ Nhuyễn.
Anh ta bắt đầu hoạt động ở Lâm Thị, cố gắng xin một vị trí trong công ty. Nhưng tám năm rồi, Lâm Thị đã thay đổi hoàn toàn, chẳng mấy ai nể mặt anh ta. Anh ta đi cầu xin mẹ chồng tôi, bà ấy thẳng thừng đuổi đi; Anh ta đến tìm tôi, tôi trực tiếp cho Tư Hành ra mặt, vài câu nói của con bé đã khiến anh ta xấu hổ bỏ đi. Sau đó, anh ta thậm chí còn tìm đến Tạ Tinh Uyên.
Tối hôm đó, Tạ Tinh Uyên nhìn tôi với vẻ đáng thương: “Chị, chồng cũ của chị dọa em.”
Tôi cười xoa đầu cậu ấy.
Cuộc hôn nhân của tôi và Tạ Tinh Uyên là một cuộc giao dịch.
Lâm Sùng Viễn mất tích một cách bí ẩn, tôi lo lắng anh ta sẽ đột ngột quay lại sau khi được tuyên bố đã chết. Sau khi hủy bỏ tuyên bố tử vong, quan hệ vợ chồng cũng sẽ được khôi phục, tôi không muốn trải qua thủ tục ly hôn một lần nữa, vì vậy rất cần tìm một người để kết hôn.
Tôi luôn thờ ơ với chuyện tình cảm. Sau khi lựa chọn kỹ càng, tôi đã tìm đến Tạ Tinh Uyên, bàn bạc với cậu ấy một cách công bằng, từ đó có được cuộc hôn nhân này.
Ba của Tạ Tinh Uyên thiên vị đứa con riêng của ông ta, chúng tôi thỏa thuận, tôi giúp Tạ Tinh Uyên giành quyền lực, cậu ấy đóng vai người chồng tốt của tôi. Tôi sẽ không sinh đứa con thứ hai, cũng không chấp nhận ngoại tình trong hôn nhân, Tạ Tinh Uyên muốn có con thì đợi mười năm. Sau khi kết hôn đủ mười năm, nếu Lâm Sùng Viễn không quay lại, chúng tôi sẽ ly hôn.
Tạ Tinh Uyên là một người thông minh, cậu ấy biết kết hôn với một người phụ nữ có con sẽ bị dị nghị, nhưng cậu ấy không quan tâm, đồng ý ngay.
Nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn nảy sinh những ảo tưởng không nên có.
14.
Vài ngày sau, khi tôi đang làm việc, đột nhiên nhận được điện thoại của lễ tân: “Tần tổng, có một phụ nữ mang thai quỳ ở cổng công ty đòi gặp cô, tôi bảo cô ấy vào nói chuyện thì cô ấy không chịu, bây giờ có rất nhiều người vây quanh rồi.”
Tôi bật cười.
Lâm Sùng Viễn quả nhiên đã để Hạ Nhuyễn ra mặt. Cú quỳ này, không biết bao nhiêu tài khoản marketing và cư dân mạng sẽ hả hê đây?
Nhưng mà…
Đẳng cấp gì chứ, cũng xứng để tôi ra mặt sao?
“Báo cảnh sát luôn đi, nói có người tống tiền. Cô cứ phối hợp với cảnh sát, làm tốt cuối tháng tôi thưởng cho cô.”
Giọng nói của lễ tân rõ ràng phấn khích hơn: “Vâng, cảm ơn Tần tổng.”
Vài tiếng sau, trợ lý đưa lễ tân đến văn phòng của tôi. Đây là lần đầu tiên lễ tân vào phòng tôi báo cáo công việc, cô ấy hào hứng đến mức luống cuống tay chân, kể lại chi tiết phản ứng của Hạ Nhuyễn.
Cảnh sát đến rất nhanh, vừa nhìn thấy họ, Hạ Nhuyễn đã bắt đầu căng thẳng. Kinh nghiệm trốn tránh cảnh sát ở nước ngoài khiến cô ta theo bản năng đứng bật dậy, định bỏ chạy. Nhân viên lễ tân nhanh tay giữ cô ta lại, tươi cười kéo cô ta lên xe cảnh sát.
Hạ Nhuyễn ấp úng mãi không nói được lý do tại sao mình lại quỳ trước cửa tập đoàn Tần thị. Cuối cùng cảnh sát phải tìm đến Lâm Sùng Viễn, từ những lời nói lộn xộn của họ mới xâu chuỗi được sự thật. Hạ Nhuyễn đang mang thai nên cảnh sát không thể làm gì hơn, chỉ đành phê bình, giáo dục cô ta rồi để cô ta đi.
Trải qua chuyện này, có lẽ Hạ Nhuyễn sẽ không dám đến nữa. Tôi rất hài lòng, cuối tháng đã thưởng nóng cho nhân viên lễ tân một khoản hậu hĩnh như đã hứa. Nghe nói cô ấy nhìn thấy tin nhắn báo tiền thưởng suýt ngất vì sung sướng, vừa tan làm đã rủ đồng nghiệp đi ăn mừng.
15.
Bọn “báo lá cải” dò la dư luận bằng vài bài viết về một người phụ nữ mang thai quỳ trước cửa Tần thị, nhưng chẳng ai quan tâm.
Dù cố gắng hết sức, Lâm Sùng Viễn vẫn không thể gặp lại tôi.
Như tôi đã nói, anh ta là cái thá gì? Tôi là người nắm quyền cả Tần thị lẫn Lâm thị, đâu phải ai muốn gặp là gặp.
Anh ta lại giở trò cũ, định chặn tôi trước cổng trường Tư Hành. Nhưng anh ta không biết, vì bận rộn công việc, tôi đã giao việc đón các con cho Tạ Tinh Uyên. Hai người suýt nữa thì đánh nhau, cuối cùng bị Tư Hành mắng cho một trận, Lâm Sùng Viễn không dám bén mảng đến nữa.
Nghe Tạ Tinh Uyên kể lại, tôi ôm con gái yêu quý cười lớn rồi hôn lấy hôn để. Tư Hành chỉ khi ở bên tôi mới bộc lộ chút trẻ con, cười rồi ôm chặt cổ tôi, nũng nịu gọi mẹ. Tạ Tinh Uyên mỉm cười nhìn chúng tôi.
Sau đó, tôi được biết Hạ Nhuyễn đã sinh con. Một đứa bé lai với làn da trắng đến lạ thường.
16.
Lâm Sùng Viễn gần như phát điên.
Nhìn thấy đứa bé, Hạ Nhuyễn cũng hoảng sợ. Dưới sự chất vấn của Lâm Sùng Viễn, cô ta mới thừa nhận rằng khi ở nước ngoài đã từng quan hệ với sếp, nhưng hôm đó là ngày an toàn của cô ta.
Lâm Sùng Viễn gần như muốn bóp chết đứa bé ngay lập tức, đúng lúc đó mẹ chồng bước vào phòng bệnh và quát lớn ngăn hắn lại. Lâm Sùng Viễn nhìn mẹ chồng với đôi mắt đẫm lệ, khóc lóc: “Mẹ, con sai rồi, người đàn bà này là một con đ*, con muốn ly hôn với cô ta!”
Mẹ chồng nhìn hắn ta với ánh mắt chế giễu: “Lâm Sùng Viễn, đây không phải là đứa con trai mà con hằng mong ước sao?”
Lâm Sùng Viễn gần như sụp đổ: “Không, nó không phải con trai con, con của con chỉ có Tư Hành!”
Mẹ chồng bình tĩnh nói: “Tư Hành mang họ Tần.”
“Không quan trọng, con bé giống con như đúc, con bé mới là con con, đây là con hoang!” Lâm Sùng Viễn hung dữ trừng mắt nhìn Hạ Nhuyễn: “Tôi muốn ly hôn với cô, tôi muốn đi tìm lại Nhã Ca!”
Mẹ chồng thẳng tay cho anh ta một cái tát: “Con không xứng với Nhã Ca.”
Lâm Sùng Viễn dường như cuối cùng cũng tỉnh ngộ, quỳ xuống đất khóc lóc thảm thiết.
Sau đó, mẹ chồng tôi kể rằng Hạ Nhuyễn đã bám riết lấy anh ta, ép anh ta phải nhận đứa bé. Tám năm xa xứ không làm phai nhạt tình cảm của họ, nhưng chỉ vài tháng sau khi về nước, họ đã trở mặt thành thù. Mỗi khi nghĩ đến khối tài sản kếch xù, Lâm Sùng Viễn lại đau lòng, trước đây còn vì con mà nhẫn nhịn, giờ đây con không phải con mình nữa, anh ta bắt đầu bạo hành gia đình.
Hạ Nhuyễn không phải là đóa hoa trắng yếu đuối, cô ta cũng đánh trả, nhưng vừa sinh con xong nên cơ thể yếu ớt, cuối cùng không thể chống lại. Cô ta sợ cảnh sát, cũng không dám báo án.
Luật sư Lý nói với tôi rằng Lâm Sùng Viễn đã nhờ bạn luật sư làm công chứng, muốn để lại toàn bộ tài sản cho Tư Hành.
Lâm Sùng Viễn liên tục nhiều ngày lảng vảng trước cổng trường Tư Hành, nhưng không dám gặp con bé. Tôi lo lắng ảnh hưởng đến cuộc sống của Tư Hành, nên đã báo với luật sư Lý rằng có thể thu lưới rồi.
Vì vậy, không lâu sau, Lâm Sùng Viễn bị bắt. Để không phải gặp con trai mình, anh ta đã nhận tội tất cả. Bằng chứng rõ ràng, anh ta nhanh chóng bị kết án.
Mẹ chồng tôi biết chuyện thì im lặng hồi lâu, chỉ thở dài rồi tiếp tục chơi đùa với Tư Hành. Tư Hành cứ ríu rít gọi bà nội, nụ cười ngọt ngào.
17.
Sau khi giải quyết xong chuyện của Lâm Sùng Viễn, tâm trạng tôi khá tốt nên đã rủ Tạ Tinh Uyên đi ăn tối.
“Chọn một ngày đi, chúng ta sẽ đi làm thủ tục ly hôn.” Tôi cầm đũa lên, không ngẩng đầu.
Cuộc hôn nhân này không còn cần thiết phải tồn tại nữa.
Tạ Tinh Uyên sững sờ. Cậu ấy cúi đầu, bóng dáng có chút cô đơn khó tả. Cuối cùng, cậu ấy nhẹ nhàng nói: “Được.”
Tôi biết cậu ấy có tình cảm thật với tôi, nhưng tôi không quan tâm.
Chúng tôi không có tranh chấp tài sản, nhanh chóng ly hôn, nhưng không công khai ra ngoài.
Tư Hành biết chuyện, nhưng không có phản ứng gì đặc biệt. Con bé thật sự rất giống tôi.
Vài ngày sau, tôi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên cạnh xe mình. Tạ Tinh Uyên nhìn tôi dè dặt, cố tỏ ra thoải mái mỉm cười: “Cô Tần, tôi có thể mời cô đi ăn không?”