Chồng Hề - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-10 12:17:09
1
Vừa bước nhà, trợ lý Tô Dịch liền gửi cho một tin nhắn.
Là ảnh chụp màn hình vòng bạn bè, thư ký mới tên Chu Y Y của Cố Cảnh Diêu đăng ảnh một hộp cơm.
Cơm bày biện tinh tế, thịt rau, đầy đủ dinh dưỡng, là biết chuẩn công phu.
Dòng chú thích:
【Tổng tài bá đạo lạnh lùng đánh bại ác ma mì gói, bảo vệ công chúa đau bụng.】
Tôi mà chẳng hiểu chuyện gì, tại hộp cơm chuẩn rơi tay thư ký của ?
Còn đang ngơ ngác, Tô Dịch nhắn thêm:
【Xem vòng bạn bè.】
Tôi mở lên xem, m//áu trong như sôi trào.
Tên Cố Cảnh Diêu cả năm thèm đăng gì, mà giờ đăng.
Ảnh là một ly mì ăn liền vị bò cay, bên cạnh là một cái nĩa nhựa.
Chú thích:
【Hương vị thân thuộc, thật nhớ quá.】
Tên khốn Cố Cảnh Diêu!
Đồ tỉ mỉ chuẩn ăn, đưa cho thư ký còn thì ăn mì ăn liền!
Tôi đang định gọi điện hỏi cho nhẽ, thì mẹ chồng gọi tới .
Tôi bắt máy, còn kịp đưa lên tai, tiếng mắng đã như đổ ập :
“Vân Thư, con gì ? Hôm nay làm cơm trưa cho Cảnh Diêu?”
“Nó ăn cay, con để nó ăn mấy thứ rác rưởi như mì gói ?”
Tôi bực đáp:
“Mẹ, con làm cơm mà…”
“Có làm mà nó còn ăn mì ?” bà cắt ngang luôn lời .
“Mẹ mới gọi cho nó, nó con mua sắm quên chuẩn cơm.”
“Con ở nhà làm gì, đến cơm cũng làm xong thì còn thể thống gì!”
Tôi chẳng cãi , cúp máy luôn, gửi cho bà ảnh vòng bạn bè của Chu Y Y:
“Thấy ? Con trai mẹ đem cơm con làm cho chó ăn .”
Bên im bặt.
Trong lòng nghẹn ứ, chỉ thấy máu.
Cố Cảnh Diêu — cái đồ khốn nạn đó!
Không những đưa cơm làm cho thư ký, còn đăng bài “đáp lễ” cho con tiện nhân , còn dối mẹ là nấu cơm.
Anh tình tứ với thư ký trong công ty, mà trách là ?
Rõ ràng biết ăn cay sẽ đau dày, nhưng vẫn cố ăn mì, vì thừa biết, chỉ cần đau, lo là .
Anh “nhớ hương vị thân thuộc”?
Tốt, cho nhớ tới cht!
2
Chiều hôm đó, một xe tải giao hàng đỗ cổng tập đoàn Cố thị.
Công nhân mở khoang, bê từng thùng mì gói xuống chất đầy sảnh chính.
Nhân viên lễ tân hoảng hốt chạy tới:
“Khoan khoan! Có nhầm địa chỉ ?”
Tôi bước từ xe.
Lễ tân thấy thì khúm núm chào:
“Chào phu nhân!”
“Không nhầm . Chính là chỗ .”
Tôi chỉ đống mì như núi:
“Lát nữa cho chuyển hết lên văn phòng tổng giám đốc.”
Nói xong thẳng thang máy.
Trong văn phòng, Cố Cảnh Diêu đống mì gói chuyển lên, mặt tái mét.
“Vân Thư, em thể đừng gây chuyện nữa ?”
“Anh thấy cô đau dày mà còn ăn mì, nên mới đưa cơm cho cô .”
“Giữa và cô chỉ là quan hệ cấp cấp , gì khác!”
“Cố Cảnh Diêu, ngoại tình nhất thiết lên giường. Anh nghĩ gì trong đầu, tự rõ nhất.”
“Anh đang tận hưởng sự mập mờ, đang thích cái cách cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ .”
“Cả công ty ai đau bụng mà cũng nhường phần cơm làm ?”
“Tôi lấy bao năm, tưởng biết là loại thế nào ?”
“Anh đăng xong cái ảnh đó là mẹ gọi mắng đấy. Anh gì với mẹ ?”
Cửa văn phòng bật mở.
Chu Y Y bước , mặc váy trắng, giày trắng kiểu gái ngoan chẳng ưa nổi.
“Cô Phương, cà phê của chị đây.”
Tôi cầm ly cà phê, dứt khoát tạt thẳng lên cô .
Chu Y Y hét lên, thay vì lùi tránh thì ngã lòng Cố Cảnh Diêu.
Anh đưa tay đỡ lấy, mặt lộ rõ khó chịu:
“Phương Vân Thư! Em đùa đủ ?”
“Đây là công ty, nhà em, ai chiều em ở đây !”
Tôi lạnh, Chu Y Y đang nép trong lòng :
“Ôm chặt chút nữa . Cố lên. Chừng nào tổng tài kỵ sĩ bỏ , thì công chúa đau bụng cô mới lên ngôi đấy.”
Cả hai đỏ mặt, vội vã tách .
Tôi chỉ Chu Y Y ướt sũng cà phê:
“Cố Cảnh Diêu, còn dám thiên vị?”
“Cô gọi là gì? ‘Cô Phương’? Tôi với kết hôn chắc? Hay là tiểu tam thể lộ mặt?”
“Gọi như thế là do ngầm đồng ý đúng ? Anh định ly hôn ?”
“Cả công ty nữ nhân viên đều mặc vest, váy bút chì, tất đen và giày cao gót kể cả cũng ngoại lệ. Còn cô thì mặc thế là ? Sở thích mới của ?”
Cố Cảnh Diêu trông như học sinh gian lận thầy bắt tại trận.
“Em gì , cô kịp mua đồng phục, nên cho mặc đồ riêng tạm thời.”
“Tạm cái đầu ! Cô làm gần tháng ! Đến con heo cũng mua quần áo trong một tháng!”
“Tôi mặc kệ! Anh tự lo !”
Tôi chỉ đống mì ngoài hành lang:
“Từ mai nấu cơm nữa. Bao giờ ăn hết trăm thùng mì , mới nấu . Anh thích cơm nấu, thì từ giờ sống với mì !”
Cố Cảnh Diêu bực mặt:
“Em đừng làm quá nữa ? Anh từng thích cơm em nấu!”
“Thế là thích chứ gì?”
Tôi móc trong túi một hộp cơm, mở nắp đặt mặt :
“Ăn , thích mà đúng ?”
Cố Cảnh Diêu đập bàn “rầm” một tiếng:
“Phương Vân Thư, em điên ? Em cho thức ăn chó hộp cơm là ý gì?!”
“Cơm chuẩn cho đấy. Anh thích lấy cơm cho chó ăn mà?”
Tôi liếc sang Chu Y Y:
“Công chúa đau bụng, đây là bữa tối nô tỳ đặc biệt chuẩn cho cô.”
“Ăn , còn chờ gì nữa?”
….
3
Chu Y Y lưng Cố Cảnh Diêu, đầy vết cà phê, cúi gằm mặt, nước mắt tuôn rơi từng giọt như mưa, chẳng khác nào tổng giám đốc mới đặt cái vòi sen mini trong phòng làm việc.
“Tôi cho cô biết, Chu Y Y, nếu cô làm vợ tổng giám đốc, thì nên hiểu rõ, đám đàn ông khốn kiếp đó thích mấy loại hoa leo mềm yếu như cô, nhưng tuyệt đối sẽ lấy loại suốt ngày chỉ biết lóc như cô làm vợ.”
“Nếu cô chỉ làm món đồ chơi của giàu, mãi mãi là con giáp thứ ba chẳng danh phận, thì cứ tiếp tục , xem cái gã kỵ sĩ tổng giám đốc dám cưới công chúa đau bụng như cô .”
“Nếu thật sự đá khỏi chỗ để thế chỗ, thì ít cũng bản lĩnh để leo lên chứ.”
Tôi đẩy hộp cơm đầy thức ăn chó lên : “Ăn , chỉ cần cô ăn, Cố Cảnh Diêu chắc chắn sẽ bênh cô, chống – cái bà vợ già . Khi đó, cách giữa cô và vị trí thiếu phu nhân nhà họ Cố sẽ ngắn đấy.”
“Vừa làm vợ nhà giàu còn tiếc cái mặt mũi, thì chỉ thể làm cái khuôn đúc và cái chén thờ cho cả đời thôi.”