CHỒNG MA - 20
Cập nhật lúc: 2025-07-10 18:58:54
Nếu thấy trống rỗng, chắc chắn là vì bạn tiêu đủ tiền.
Sòng bạc của Trạch Minh chỉnh đốn và giải tán.
Thẩm Tích để tiền cho , đủ để trở một nữa.
Đám Đại Hắc cũng tan rã, mỗi sống cuộc đời riêng của .
Danh tiếng của Lục Ninh ngày một vang dội, trở thành bậc thầy trừ tà nổi danh ở Kinh thị.
Thỉnh thoảng còn đến tìm trò chuyện.
Cô , cô còn thấy những dòng chữ đó nữa.
cũng lâu thấy gì cả.
Hôm đó, khi dạo phố với mấy cô bạn, bất ngờ trông thấy một đàn ông trông giống Thẩm Tích.
Bước chân khựng .
Lần đầu tiên, cảm thấy đạo đức của thật tệ hại.
bao dưỡng .
Nghĩ thế nào, liền thế .
Khi đến mặt đó, hỏi:
“Cậu thiếu tiền lắm ?”
Việc bao dưỡng diễn trơn tru đến ngờ.
Cậu mới mười tám tuổi, nhưng tính cách già dặn, giống hệt Thẩm Tích.O Mai d.a.o muoi
Tên cũng na ná.
Thẩm Dịch.
Khi cùng lên giường, cảm thấy áp lực gì cả.
Cho đến khi buột miệng :
“Bé ngoan.”
lập tức bừng tỉnh khỏi cơn dục vọng.
“Thẩm Tích!”
“Suỵt, đừng chống cự .”
Khoảnh khắc đó, chắc chắn...
Cậu chính là Thẩm Tích.
cả vạn câu hỏi, tất cả đều Thẩm Tích chặn nơi cổ họng.
Thẩm Tích thể kìm nén nổi, càng lúc càng cuồng loạn.
“Cảm nhận , bé ngoan.”
“Giỏi lắm.”
nghiến răng: “Đồ khốn!”
Sau một đêm điên cuồng, sáng hôm mới cơ hội hỏi Thẩm Tích rốt cuộc xảy chuyện gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-ma/20.html.]
Anh ôm lấy .
“Cô đến tìm .”
“Ngay hôm sắp chết.”
như đoán, Thẩm Tích quả thực tìm một nơi ẩn náu, chờ đợi cái c.h.ế.t đến.
cô đến .
“Cô hận ?”
Hắn thở hổn hển, cúi lưng xuống.
“Cô tạo , ban đầu là vì điều gì?”
Cô sững .
Im lặng hồi lâu khẽ một câu xin .
“ nên tôn trọng các .”
“Dù là hư cấu dữ liệu, khi các ý thức, thì là những con thật sự.”
“Xin , Thẩm Tích.”
Nói xong, cô rời .O Mai Dao muoi
“Sau khi về, cô chỉnh sửa thiết lập của , cho một cơ hội sống .”
bật : “Tốt thật đấy, ba mươi sáu đổi lấy mười tám.”
Mặt Thẩm Tích sầm xuống: “Sao, ghét dáng vẻ của ?”
đếm ngón tay: “Ừm… thì cũng chỉ hơn em tám, chín tuổi thôi.”
Giây tiếp theo, môi chặn .
Thẩm Tích nghiến răng: “Bây giờ là em lớn hơn tám, chín tuổi đấy.”
“Chị ơi!”
khúc khích, nâng cằm lên.
“Gọi thêm một tiếng nữa, chị bao nuôi em.”
Thẩm Tích hừ khẽ: “Chị.”
“Chị đừng trốn.”
“Đừng chạy!”
“Chị ơi, đừng xin tha!”
“Em sai …”
Thẩm Tích khẽ:
“Chị thì gì sai chứ.”
“Đừng kháng cự , ngoan nào, chị yêu!”
(Hết)