Chồng Ơi Chồng À - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:28:48
6
Năm phút .
Trần lái xe, với Cố Trường Lâm ghế .
Cơ thể nóng bừng, cảm giác như vô số con sâu đang bò trong xương, ngứa đến tận tủy.
Lý trí gần như tan biến, chỉ còn bản năng nguyên thủy.
Tôi nhào tới ôm lấy Cố Trường Lâm, hôn cởi quần .
Hắn nghẹn thở một nhịp, đẩy , cảnh cáo: “Cô còn động nữa, ném cô xuống đường.”
Tôi ấm ức: “Không bảo sẽ giúp ?”
“Tôi giúp, là đưa cô rửa ruột.”
Nhớ đến lần say rượu rửa ruột, ống luồn từ mũi dày, máy bơm nước hút , cứ thế lặp , khiến thân như lật tung.
Tôi lắc đầu phản đối: “Không rửa! Nếu giúp thì tìm đàn ông khác.”
“Tùy.” Giọng lạnh băng.
Tôi tức giận và khó chịu tột cùng, chửi: “Đồ khốn, là… tình của đấy.”
.
Tôi cố tình đổi từ “vợ” thành “ tình”.
Bởi nhớ đến việc từng dặn thư ký Trần cho tìm .
Sợ biết là vợ thật thì những giúp mà còn đòi năm mươi vạn lần .
Cố Trường Lâm trừng mắt : “Cô còn ăn bậy bạ, nhổ lưỡi cô .”
Nghe tay tàn độc, mới hai mươi bảy tuổi đã nắm cả giới trắng đen ở Hải thị.
Tôi sợ thật.
Vội gọi cho bạn thân là Kỷ Dao, kể rõ tình hình quyết định tới nhà tìm trai cô — Kỷ Phàm nhờ giúp.
Thư ký Trần dám tự ý đổi lộ trình, sốt ruột tới mức nhảy khỏi xe.
Cố Trường Lâm giữ lấy tay đang mở cửa, giọng mất kiên nhẫn: “Tới chỗ cô .”
Nói xong thì buông tay, lùi hẳn về một góc.
Bên trong xe kín như bưng.
Không ai lên tiếng.
Chỉ , khổ sở nghiến răng chịu đựng, thở gấp gáp nặng nề…
Tới nơi.
Kỷ Phàm mở cửa xe, cúi định bế xuống.
Tôi chờ , hôn lên má .
Bất ngờ, Cố Trường Lâm kéo , ôm lòng, giọng trầm lạnh: “Cô thật sự định lên giường với ?”
“Ừ, mau thả .”
Ánh mắt bừng lửa giận, sâu như vực thẳm.
Tôi còn đang thắc mắc tức giận như , thì “rầm” một tiếng, đóng sập cửa xe.
Kỷ Dao và Kỷ Phàm biết quan hệ với Cố Trường Lâm, lập tức sững .
Nhìn “thuốc giải” mắt vụt mất, tức đến mắng chửi.
Vừa hé miệng — Ngón tay thô ráp của Cố Trường Lâm chà mạnh lên môi như xóa sạch dấu vết.
Tôi đau quá kêu lên một tiếng.
Trần vội vàng dựng vách ngăn lên, biến xe thành hai gian tách biệt.
Cố Trường Lâm chằm chằm: “Trừ , còn ai từng chạm cô ?”
Tức vì thô bạo vô lý, gắt: “Liên quan gì đến ?”
Hắn bóp cằm , lạnh giọng: “Có ?”
Tôi đau quá rơi nước mắt: “Không .”
Hắn thả tay, như đang nhượng bộ: “Biết điều đấy, giúp cô lần .”
Nói xong liền cúi đầu hôn , tay cũng chịu yên.
Tôi sốc ngơ ngẩn.
Rất nhanh rơi cơn mê.
Tôi nhào , ngừng đòi hỏi nhiều hơn.
Hắn cố kìm chế, ghé tai , giọng khàn khàn quyến rũ: “Từ từ đã… chờ chút nữa sẽ cho em tất cả…”
7
Tôi dần mất hết khả năng suy nghĩ, mặc làm gì thì làm.
Không biết Cố Trường Lâm đưa , đến khi tỉnh , phát hiện đang ngâm trong bồn tắm.
Tôi ngơ ngác .
Ánh mắt sâu thẳm, lặng lẽ cởi đồ bước .
Bồn tắm cứng quá.
Tôi thấy khó chịu.
Định đẩy .
nhanh tay hơn, nắm lấy tay , ép chặt mười ngón đan đặt lên thành bồn.
“Tôi lên giường.”
“Chút nữa.”
“ mà…”
“Nghe lời.”
Nói ôm , cúi xuống hôn.
Hôm tỉnh dậy, trời sáng rực.
Chỉ giường.
Tôi định dậy.
Mới phát hiện mặc gì, xung quanh cũng chẳng quần áo.
Nhìn quanh căn phòng, giống khách sạn mà như phòng ngủ riêng của ai đó.
Tôi đang phân vân nên lục tủ lấy đại một bộ đồ thì Cố Trường Lâm bước .
Khóe mắt còn vương nét thỏa mãn.
Hắn mặc áo choàng lụa đen, cổ áo mở rộng, để lộ xương quai xanh trắng muốt tinh tế.
Ngay xương quai xanh là hai dấu răng nhỏ — do tối qua cắn vì chịu nổi.
Mặt lập tức nóng bừng, mặt .
“Ngồi chuyện .”
“Hả? Anh thể lấy cho bộ đồ ?”
“Cô mặc gì? Không tự cô lên kế hoạch dụ dỗ , để cởi sạch cô đấy ?”
Nói xong, ném cho hộp kẹo cao su.
Tôi giật : “Anh lục túi hả?”
“Nó rơi từ túi cô . Nói , tính kế để làm gì?”
“Tôi . Tôi biết trong kẹo thuốc…”
Cố Trường Lâm cúi , hai tay chống bên , mắt đen chằm chằm mặt như xé toang lớp da mà soi tận trong.
“Lần đầu, cô đột nhập khách sạn ngủ với . Lần hai, liều mạng chắn dao cho . Tối qua thì trang điểm lộng lẫy dụ . Cô làm mấy chuyện , rốt cuộc là gì ở ?”
Giọng trầm thấp, nhanh chậm, như chất vấn, như dụ dỗ.
Tôi như mê hoặc, buột miệng thật.
“Mấy chuyện đó đúng là trùng hợp, nhưng thật sự tiền của .”
Hắn khựng : “Muốn bao nhiêu?”
“Ừm… năm trăm vạn.” Tôi mua một căn hộ to, nội thất đầy đủ.
“Ngủ một đêm mà đòi năm trăm vạn, lỗ nặng .”
“Vậy ngủ thêm vài đêm nữa thì ?” Miệng nhanh hơn não.
Khóe môi khẽ cong.
Tôi đánh liều, hôn khẽ lên môi , thẳng mắt : “Tối qua thế nào? Có vui ?”
“Anh thể nuôi như chim hoàng yến, thì ngày nào cũng vui.”
Tai đỏ ửng, giọng mang theo vẻ quyến rũ khó tả: “Cô thích ?”
“Không.”
“Thế thích ? Hay lấy ?”
“Không luôn.”
“Vậy tức là cô chỉ thích tiền ? Chỉ tiền?”
“Ừ.”
Hắn khẽ bật , ánh mắt long lanh, dường như hài lòng với câu trả lời.
“Nhớ kỹ lời cô . Nếu cô thích , cưới , thì đừng mơ tiền.”
Tôi ngây , mừng rỡ hỏi : “Vậy là đồng ý nuôi ?”
8
“Ừ, cô cứ ở chỗ tháp chuông , mỗi tháng chuyển cho cô năm trăm vạn, đủ ?”
Mỗi tháng năm trăm vạn?
Quá xa kỳ vọng của .
Tôi tít mắt, lúm đồng tiền hiện rõ: “Đủ, đủ quá .”
Hắn đưa tay vuốt má , căn dặn: “Nhớ kỹ, đừng bao giờ yêu . Tôi thể yêu cô, càng thể cưới cô.”
Tôi nghĩ đến tờ giấy đăng ký kết hôn ở nhà, bật thành tiếng.
“Cười gì?”
“Tôi thấy lắm. điều kiện: nếu một ngày dừng , đồng ý.”
Tôi định kết thúc mối quan hệ lúc ly hôn.
Dù gì thì, khi còn là vợ chồng, trả tiền cũng làm hài lòng.
khi ly hôn mà vẫn tiếp tục như , sẽ khinh thường bản thân, cảm thấy đang bán thân kiếm tiền.
Ừ thì… cứ cho là tự trọng .
Cố Trường Lâm gật đầu: “Được.”
Tôi nhịn : “Vậy giờ chuyển tiền cho luôn ?”
Hắn ngừng giây lát, bất lực: “Cô đúng là…”
Tôi cắt ngang lời , đưa tay cởi áo choàng ngủ của : “Yên tâm, tích cực trong cả chuyện kiếm tiền lẫn phục vụ.”
Hắn giữ tay : “Đừng vội, còn ly hôn đã.”
Mặt đông cứng.
Giờ ly hôn luôn ?
Vậy trò chơi còn tiếp tục kiểu gì?
Cố Trường Lâm nhướng mày : “Sao? Ngạc nhiên vì vợ ?”
“Không, chỉ nghĩ… cần ly hôn. Tôi sẽ cho vợ biết chuyện giữa chúng .”
Cố Trường Lâm nghiêm mặt: “Đêm đầu tiên là bất đắc dĩ, nhưng đêm qua… là chủ động phản bội hôn nhân.”
Tôi cố thuyết phục: “Chuyện đó gì to tát . Mấy giàu như , nuôi tình nhân lưng vợ là chuyện thường mà.”
Hắn kiên định: “Tôi quan tâm khác làm , nhưng cho vợ ít nhất là sự tôn trọng, dù cô chỉ là vợ danh nghĩa.”
Nói xong, bước khỏi phòng, với Trần đang bên ngoài: “Gọi điện cho cô Kiều, thông báo hủy hợp đồng hôn nhân thời hạn.”
Tôi mặc đồ, tiện ngoài giải thích với thư ký Trần.
Không đầy nửa phút , chuông điện thoại đổ vang, vang khắp căn phòng yên tĩnh!
Tôi định mặc kệ, bắt máy, hy vọng lảng qua chuyện .
Nào ngờ Cố Trường Lâm bước : “Điện thoại cô kêu kìa, ?”
Tim đập thình thịch, lúng túng : “Tôi… mặc đồ, .”
“Để lấy cho.”
“Không cần!”
Tôi dứt lời, đã đến bên tủ đối diện, thò tay túi xách của .
Khoảnh khắc đó, thật sự hiểu thế nào là tuyệt vọng.
cũng tự an ủi .
Thôi .
Coi như số phát tài.
Lúc sinh , thầy bói mệnh , khắc cha khắc mẹ.
Trùng hợp năm đó, ba làm ăn thất bát, gần như phá sản.
Mẹ thì cặp bồ, đòi ly hôn.
Cả hai đều đổ lên đầu .
Họ là chổi khiến hôn nhân và sự nghiệp của họ đổ vỡ.
Rồi gửi về quê cho cô ruột nuôi.
Nhà cô nghèo, từ nhỏ ngủ chung giường với cô, gian riêng tư gì cả.
Thỉnh thoảng chồng cô về, trải chiếu ngủ đất.
Sau đón về để gả cho Cố Trường Lâm, ba cũng cho về nhà ở, bắt thuê nhà ngoài.
Có một căn nhà thuộc về riêng gần như là chấp niệm lớn nhất đời .
Nghĩ đến chuyện Cố Trường Lâm sắp biết là ai, cúi đầu, lòng nặng trĩu như tro tàn.
Không ngờ đưa điện thoại cho : “Người cúp máy .”
Tôi nhận lấy, qua một cái.
Thật là hết pin nên tự tắt máy.
Tôi lập tức thấy lóe lên một tia hy vọng, vội ngoài bàn với thư ký Trần: “Không , thể lấy giúp bộ đồ ? Tôi dậy .”