Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Chồng Tôi Chếc Trên Giường Nhân Tình - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Khi nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát, tôi đang nằm trên giường mềm mại ở một câu lạc bộ sang trọng, tận hưởng dịch vụ spa dưỡng sinh.



Thẻ hội viên 100 nghìn quả là không giống ai, chỉ một liệu trình massage mà mọi mệt mỏi đều biến mất.



Phụ nữ phải yêu bản thân một chút.



Lúc bị gián đoạn, thật sự tôi không vui chút nào.



Nhưng khi nghe nói Hứa Đạt chec, tôi không thể không vui sướng, thậm chí còn mong cảnh sát nói thêm vài lần nữa.



Tôi nghĩ lại tất cả những chuyện không vui trong đời, nhưng cố gắng không cười thành tiếng khi nghe điện thoại.



Khi tắt điện thoại, tôi thở dài một hơi: Thật là sảng khoái!



Rồi tiếp tục nhắm mắt thư giãn.



Bốn giờ sau, tôi thong thả đến đồn cảnh sát.



Cảnh sát dẫn tôi đến ngoài phòng thẩm vấn, chỉ vào Lý Mẫn trong phòng, ngượng ngùng nói: "Chồng chị, Hứa Đạt, chec t r ầ n t r u ồ n g trên giường cô ấy, bên cạnh còn có một hộp Viagra chỉ còn hai viên và một đống dụng cụ không thể miêu tả."



Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy nguyên nhân là do kích động quá độ gây nhồi máu cơ tim.



Ồ, không ngờ Hứa Đạt, người mà khi đi ăn với đồng nghiệp tôi còn phải giáo huấn một hồi, lại bí mật chơi bời sau lưng tôi như vậy!



Chỉ tiếc là lần này chơi lớn quá, cuối cùng đi thẳng lên thiên đường.



Quá đáng mừng!



Nghe xong, tôi tỏ vẻ đau buồn, nhưng trong lòng thì vui mừng khôn xiết.



Thật sự là một bài kiểm tra khả năng diễn xuất.



Nhưng may mắn là, dưới sự rèn luyện của gia đình Hứa Đạt, toàn những "diễn viên" chuyên nghiệp, tôi đã luyện được khả năng diễn xuất điêu luyện.



Nhìn tôi giả vờ đau buồn, các nhân viên điều tra liếc nhìn tôi rồi lại nhìn vào Lý Mẫn đang khóc thảm thiết trong phòng, ánh mắt họ đầy sự thông cảm.



Họ bảo tôi hợp tác trong việc cung cấp thông tin.



Tôi gật đầu lia lịa: "Đồng chí cảnh sát yên tâm, tôi sẽ cung cấp đầy đủ thông tin.”



Là một công dân tốt, điều cơ bản nhất là không cản trở các nhân viên điều tra!



Khi tôi vào phòng thẩm vấn, Lý Mẫn vẫn đang đỏ mặt to tiếng tranh cãi với một cảnh sát khác, có vẻ như đã cãi nhau từ lâu.



Môi cô ta nứt nẻ, trên mặt vẫn còn vết nước mắt, tóc thì như ổ gà, hoàn toàn không giống lúc trước khi gặp tôi, cô ta luôn tỏ ra kiêu căng.



Vừa nhìn thấy tôi, cô ta định chạy đến nắm tay tôi, nhưng ngay lập tức bị cảnh sát ngăn lại.



Cảnh sát lạnh lùng nói: "Lý Mẫn, khi Hứa Đạt chec, chỉ có cô ở hiện trường, hiện tại chưa thể loại trừ nghi ngờ về cô, cô phải hợp tác điều tra."



Cô ta không thèm để ý, ánh mắt cầu xin nhìn tôi: "Chị Trần Hân, làm ơn giúp em, em không biết Hứa Đạt có bệnh tim, chị nói với họ đi, em vô tội mà!"



Cảnh sát nghe vậy, môi giật giật, không kiên nhẫn nói: 



"Không bảo cô nói thì đừng nói nữa, đừng làm gián đoạn công việc điều tra, nếu không đừng trách chúng tôi."



Cô ta không còn cách nào, đành ngồi xuống với vẻ không vui.



Khi đó, Lý Mẫn không ngừng kêu oan, nhưng lại không thể giải thích được rõ ràng, nhiều lần cắt lời nhân viên điều tra, khiến cuộc thẩm vấn trở nên rất khó khăn. Nhân viên điều tra đã cảnh báo cô ta vài lần, nhưng cô ta đều làm ngơ.




Tôi nhìn cô ta điên cuồng như vậy, trong lòng thầm cười.



Cuối cùng, nhân viên điều tra hỏi tôi có gì muốn nói không.



Tôi giả vờ đau buồn, nói: "Cảnh sát, nhất định phải điều tra kỹ Lý Mẫn. Chồng tôi ngày nào cũng đến chỗ cô ta, làm sao cô ta không biết anh ấy có bệnh tim?"



Lý Mẫn nhìn tôi với ánh mắt đầy căm hận.



Ồ, trở mặt nhanh quá, vừa rồi còn cầu xin tôi giúp đỡ.



Tôi phớt lờ ánh mắt hận thù của cô ta, tiếp tục đưa ra manh mối:



"Chồng tôi lớn hơn cô ấy mười mấy tuổi, gần như có thể làm bố cô ấy."



"Biết đâu cô ấy chán chồng tôi không thể th ỏa mãn được, ép anh ấy uống thuốc rồi khiến anh ấy chec...."



Dù tôi biết khả năng cô ta không có tội, nhưng là người thân của người quá cố, tôi có quyền nghi ngờ hợp lý mà, có phải phạm pháp đâu.



Còn chưa nói xong, bị Lý Mẫn cắt ngang với một tiếng hét chói tai.



Cô ta chỉ tay vào tôi, mắng: "Chị là đồ đáng ghét! Chị vu khống tôi!"



"Sao chị dám nói là tôi ép anh ấy? Chị và anh ấy là vợ chồng, sao không phải là chị ép anh ấy?"



Ha ha, bây giờ cô ta mới nhớ tôi và anh ta là vợ chồng à?



Cách đây không lâu còn cao ngạo bảo tôi nhường vị trí cho cô ta vì cô ta và Hứa Đạt mới là tình yêu đích thực.



Tôi chẳng buồn để ý đến cô ta, thẳng thừng nói với nhân viên điều tra: "Chồng tôi nói dạo này có một dự án lớn, bận rộn suốt, hoặc là tăng ca đêm, hoặc là công tác xa, tôi đã một tháng rồi không gặp anh ấy, làm sao tôi có thể ép được, các anh xem thử camera tiểu khu nhà tôi là biết ngay."



Tôi làm vẻ mặt uất ức, như sắp khóc đến nơi.



Nhân viên điều tra nhìn tôi với ánh mắt đầy cảm thông.



Tôi tiếp tục thêu dệt thêm: "Chồng tôi chec trên giường của cô ấy, mà cô ấy vẫn ngang ngược như vậy, các anh phải bảo vệ tôi, huhu~"



Cô ta bị tôi cướp mất lời thoại, giống như một con chó điên xông vào tôi, lại bị cảnh sát ngăn lại.



Cô ta ngay lập tức nổi cơn điên, cho rằng nhân viên điều tra thiên vị tôi, bắt đầu ch ửi mắng và tấn công cảnh sát.



Ha ha, cứ tưởng cô ta quen gây chuyện trước mặt Hua Đạt, bây giờ lại nghĩ đồn cảnh sát là nơi chơi bời của cô ta và Hứa Đạt.



Tôi không khỏi cảm phục "dũng khí" ngông cuồng của cô ta, giả vờ sợ hãi, đứng sang một bên mà xem kịch vui.



Không có gì bất ngờ, cô ta nhận được một chiếc vòng tay bạc sang trọng, "thưởng" cho một chuyến du lịch mười ngày ở trại giam, còn bị phạt 500 tệ và lưu lại tiền án.



Tôi đứng dậy cảm ơn các cảnh sát, rồi hài lòng rời khỏi đồn.



Chồng chec trên giường của tình nhân thì phải làm sao?

Làm sao à? Dĩ nhiên là tổ chức một tang lễ thật to!



Tôi nhanh chóng lập danh sách khách mời cho tang lễ.



Từ bạn học tiểu học của Hứa Đạt đến đồng nghiệp cấp trên, từ hàng xóm đến bạn bè người thân, đặc biệt là vài bà cụ nhiều chuyện từ quê anh ta, tôi không bỏ sót ai, tất cả đều được thông báo đầy đủ.



Tiếp theo, tôi gọi điện cho bố mẹ Hứa Đạt đang du lịch ở Thái Lan.



Điện thoại đổ chuông một lúc lâu mới được kết nối.



"Trần Hân à, tôi và bố chị đang rất vui vẻ, có gì để sau nói, tôi cúp máy đây.”



Giọng mẹ Hứa Đạt nghe rõ sự thiếu kiên nhẫn, rõ ràng không vui vì tôi làm gián đoạn chuyến đi của họ.



Tôi hét lên: "Mẹ! Hứa Đạt chec rồi!"



Ở đầu dây bên kia, mọi thứ bỗng im lặng, rồi đồng thanh cả bố mẹ Hứa Đạt cất tiếng: "Cái gì cơ?"



Tôi mừng thầm, nói: "Cảnh sát vừa báo cho con biết hôm nay! Hai người nhanh chóng trở về đi!"



Mẹ Hứa Đạt bắt đầu khóc thảm thiết.



Tôi không khỏi nghĩ đến Lý Mẫn ở đồn cảnh sát, tiếng khóc của cô ta cũng giống như vậy, như thể mẹ con ruột.



Bố Hứa Đạt run rẩy hỏi tôi: "Hứa Đạt chec thế nào?"



Tôi cố ý ấp úng: "À, ừm, bố, không tiện nói qua điện thoại, hai người về đi, về rồi con sẽ nói cho hai người biết."



Ông ấy còn muốn hỏi, tôi liền cắt ngang: "Dạo này con có nhiều việc phải giải quyết, rất mệt, còn đã bảo hướng dẫn viên đổi vé máy bay rồi, ông ấy sẽ giúp hai người sắp xếp, giờ không nói được nữa."



Nói xong, tôi tắt máy, họ gọi lại tôi cũng không nghe.



Tôi tra vé máy bay, giờ đang là mùa du lịch cao điểm, vé nhanh nhất cũng phải hai ngày nữa mới có, thời gian đủ rồi.



Ngày hôm sau, Hứa Đạt được đưa vào lò thiêu, trở thành một đống tro.



Ngày thứ ba của tang lễ, tôi đang bận rộn tiếp đón khách.



Bố mẹ Hứa Đạt dẫn theo anh chị em trong gia đình, khí thế hùng hổ xông vào, phía sau còn có hai cảnh sát.



Ôi, tất cả đã đến, một vở kịch lớn sắp bắt đầu.



Mẹ Hứa Đạt vừa bước đến gần tôi, liền lớn tiếng hỏi: 

 

"Trần Hân, rốt cuộc Hứa Đạt chec thế nào?"



"Sao cô lại tổ chức tang lễ nhanh thế, có phải có điều gì giấu giếm không?"



Tôi giả vờ thấp giọng: "Mẹ, nói nhỏ thôi, con làm vậy là để anh ấy được yên nghỉ mà, giờ không tiện nói, chút nữa rồi con sẽ nói."



Mẹ Hứa Đạt càng kích động hơn, miệng phun đầy nước bọt: "Tôi hỏi cô Hứa Đạt chec thế nào, cô cứ lảng tránh là sao?"



"Cô là cái đồ con dâu độc ác! Chắc chắn cô là người hại chec con trai tôi! Tôi đã báo cảnh sát rồi!"



Hai cảnh sát bước lên, xuất trình thẻ cảnh sát: "Cô Trần Hân, mẹ của Hứa Đạt đã báo rằng chị giec chồng, mời chị cùng chúng tôi về đồn một chuyến."



Tôi nhìn hai cảnh sát, bình thản nói: "Không sao, đồng chí cảnh sát, xin đợi một chút."



Tôi quay đầu nhìn về phía mẹ chồng, làm bộ khó xử: “Mẹ, mẹ thật sự muốn con nói ngay bây giờ sao?”



Có cảnh sát làm chỗ dựa, mẹ chồng tôi càng tỏ ra kiêu ngạo, nhìn tôi với ánh mắt đầy giận dữ: “Có cái gì mà không thể nói được? Tôi thấy cô chính là kẻ có tội, lương tâm bất an!”



Tôi chỉ thở dài, đáp ứng yêu cầu của bà: “Chồng tôi dùng thuốc tăng cường sinh lý quá liều, đột ngột bị nhồi máu cơ tim, chec trên giường của bồ nhí.”



Giọng tôi vang vọng, từng chữ đều rõ ràng, bởi vì tôi muốn mọi người trong phòng đều nghe rõ.



Vừa dứt lời, cả phòng im lặng, ngay cả các cảnh sát dày dặn kinh nghiệm cũng gần như không giữ được vẻ mặt nghiêm túc.



Mẹ chồng tôi từ thái độ kiêu ngạo chuyển sang kinh ngạc, thân hình lung lay, em chồng tôi vội vàng đỡ bà.



Bà run rẩy chỉ tay vào tôi: “Cô nói láo! Con trai tôi làm sao có thể làm chuyện như vậy?”



Em chồng tôi cũng lên tiếng phụ họa: “Đúng vậy, anh ấy không phải kiểu người như vậy! Chị nói bậy!”



Khách mời trong phòng bắt đầu xì xào bàn tán.



Tôi cười lạnh một tiếng, bình tĩnh lục trong túi lấy ra vài tờ giấy đưa cho hai viên cảnh sát: “Cảnh sát, đây là giấy xác nhận mà sở cảnh sát đã đưa cho tôi mấy ngày trước, tất cả đều được ghi chép hết rồi.”



Cảnh sát cầm giấy biên nhận xem xét, rồi đưa cho gia đình Hứa Đạt, chứng minh lời tôi nói không sai.



Biểu cảm trên mặt bốn người ấy lập tức trở nên khó coi như thể ăn cuc.



Thấy tôi vẫn bình tĩnh, mẹ chồng lại bắt đầu nhảy lên nhảy xuống: “Cô chẳng làm được gì tốt đẹp! Cô còn ngoại tình sau lưng con trai tôi! Còn có người chụp được ảnh của cô!”



Nói xong, bà lấy điện thoại ra, tìm một bức ảnh tôi và một người đàn ông ngồi ăn trong nhà hàng. Trong ảnh, mặt tôi rõ nét,  còn người đàn ông chỉ có bóng lưng, nhưng rõ ràng không phải chồng tôi.



Tôi nhận điện thoại, nhìn vào bức ảnh rồi trầm mặc một chút: “Mẹ, mẹ không phải bị lẫn chứ, người trong ảnh là em trai chồng con mà.”



Em chồng tôi nghe xong, liền cầm điện thoại xem và xác nhận đúng là mình.



Mẹ chồng vẫn không cam lòng, ánh mắt lắc lư dò hỏi tôi: 



“Cô ăn gì với nó? Không phải cô có ý đồ xấu sao?”



Ngay cả em chồng tôi, vốn luôn lười biếng, cũng không nhịn nổi, kéo tay mẹ: “Mẹ, ít nói đi, chuyến đi Thái Lan lần này là chị dâu bỏ tiền ra, chị ấy đi ăn với con để nói về chuyện này thôi.”




Tôi liền thể hiện sự đau khổ: “Mẹ! Con làm tất cả vì gia đình nhà chồng, chi tiền cho mọi người đi du lịch nước ngoài, mẹ còn nghi ngờ con, con thật sự rất thất vọng!”



Nói xong, tôi cố nặn ra hai giọt nước mắt.



Thật ra tôi cũng chẳng bỏ ra bao nhiêu tiền, chỉ là để đuổi bà già này đi thôi.



Nhìn quanh, khách khứa bắt đầu xì xào, bàn tán về gia đình họ.



Thấy không khí đã đủ căng thẳng, tôi lau nước mắt, đi đến cảnh sát: “Cảnh sát, xin lỗi, làm các anh phải cười chê rồi.”



“Báo cáo tuthi của chồng tôi đã có, tôi cũng đã ghi biên bản, tôi còn phải đi sở cảnh sát nữa không?”



Cảnh sát nhìn tôi với ánh mắt đồng cảm, nói là không cần, rồi quay người chuẩn bị rời đi.



Tôi lập tức gọi lại: “Đợi chút, cảnh sát!”



Hai viên cảnh sát quay lại, ánh mắt khó hiểu nhìn tôi.



Cả gia đình mẹ chồng tôi đều đồng loạt nhìn tôi.



Tôi nhìn bốn người họ, thản nhiên nói: “Ai đã báo cảnh sát? Không có chứng cứ mà đã báo án bắt tôi, chẳng phải là báo án giả sao? Báo án giả là sẽ bị giam giữ đúng không?”



Hai viên cảnh sát sửng sốt, không ngờ tôi lại hiểu rõ như vậy.



Mẹ chồng tôi lúng túng không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, em chồng và em gái chồng thì gương mặt căng thẳng nhìn tôi.



Bố chồng vội vàng bước lại, tìm cách giải hòa: “À, tất cả là hiểu nhầm thôi, cảnh sát à, bà già nhà tôi tuổi đã cao, đầu óc không còn minh mẫn nữa, các anh xem có thể không truy cứu nữa không?”



Cảnh sát nhìn tôi, muốn nghe ý kiến của tôi.



Tôi nhìn mẹ chồng đang lúng túng, từ tốn nói: “Thôi, bà ấy vừa mất con, tuổi tác đã lớn, tôi cũng không muốn gây khó dễ nữa, lần này cứ cho qua đi.”




Tôi không phải là rộng lượng gì, chỉ là không vội vàng, màn kịch hay còn ở phía sau.



Nói xong, tôi tiễn cảnh sát ra ngoài.



Khách mời trong phòng đều là người tinh mắt, rất nhanh đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, bắt đầu xì xào bàn tán, chắc chắn là đã truyền tai nhau về bê bối của chồng tôi qua các nhóm chat rồi, có khi còn lên cả báo chí.



Sau vụ này, chuyện xấu của chồng tôi cũng đã trở thành đề tài để bàn tán khắp nơi.



Mặt mũi của bố mẹ chồng chẳng còn chỗ nào để giấu, cả gia đình họ cuối cùng chỉ biết co ro vào một góc.




Đúng là đáng đời! Để xem mẹ chồng từ nay liệu có còn mặt mũi mà nhắc đến “cậu con trai quý báu” của bà nữa không.




Tôi ra hiệu cho người chủ trì tiếp tục tổ chức tang lễ, rất nhanh, không khí lại bình thường trở lại.

Loading...