Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Chồng Tôi Có Thuật Đọc Tâm

Chương 2



5

Trong khi Mộ Tuy Chi đi thay quần áo, cuối cùng tôi cũng trả lời cuộc gọi từ chị gái tốt Lục Kỳ Kỳ.

Lục Kỳ Kỳ là một người bạn mà tôi gặp sau này, một đại tiểu thư, con một gia đình giàu có, nổi tiếng trong giới vì tính cách vui vẻ của mình.

Tóm lại, cực kỳ tự tin.

Ban đầu, Lục Kỳ Kỳ đồng ý đưa tôi đến câu lạc bộ cao cấp nhất vào buổi chiều, đốt tiền cho tám người mẫu nam để mở mang tầm mắt.

Kết quả không hoàn toàn nhiệt tình ăn mừng.

Lục Kỳ Kỳ lớn tiếng hét lên:”Vãn Vãn, chờ cậu hơi lâu rồi đó, sao còn chưa đến nữa!”

“Có chút việc nên tới trễ.” Tôi cúi đầu cử động mắt cá chân, thấy chỗ sưng tấy đã xẹp xuống, “Sắp tới rồi!”

Trong khi cô ấy nghĩ tới điều gì đó, thần bí hỏi: “Nhưng tớ tò mò, chẳng lẽ Mộ tổng nhà cậu không thỏa mãn được cậu sao?”

Vừa nhắc tới Mộ Tuy Chi, tôi liền tức lên, kết quả giả vờ buồn bã:

“Cậu không biết rồi, Mộ Tuy Chi sắp chết rồi.”

Phía bên kia có chút thâm sâu “Hả” một tiếng

“Mộ tổng nhìn cũng ra gì mà không ngờ như vậy, phía sau lưng nhưng như vậy không biết tiết chế…”

“Không có gì ngạc nhiên khi cậu phải… Thật đáng tiếc.”

Tôi lại nửa thật nửa giả, cùng cô ấy trêu ghẹo thêm đôi câu.

Vừa quay đầu, bắt gặp một bóng người ở cửa.

Tôi sợ đến mức suýt đánh rơi điện thoại.

Sau đó, vội vàng cúp máy.

“Chồng? Anh đến khi nào vậy?”

Cố gắng hết sức để hồi tưởng lại trong tâm trí.

【Hắn sẽ không nghe thấy lúc Lục Kỳ Kỳ nói muốn dẫn tôi đi chọn vài người mẫu nam chứ? 】

【Hay là nghe mình nói rằng hắn không được? 】

Mộ Tuy Chi như bị mắc nghẹn, phải tốn rất nhiều công sức mới phun ra được hai chữ: “Vừa mới tới.”

Lo sợ Lục Kỳ Kỳ đợi lâu, tôi vội vàng rời đi.

Thế là cầm túi lên, vẫy tay với anh: “Thôi anh xã, em đi trước một chút.”

Đi ngang qua cửa, Mộ Tuy Chi đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi.

“Sầm Vãn, em…”

Tôi chớp mắt, hỏi anh: “Còn có việc gì?”

Bàn tay lại thu hồi.

Mộ Tuy Chi quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ mà không nói gì thêm.

Tôi đã quen với thái độ lạnh lùng và xa cách này rồi.

Trước đây, không những không cạy được miệng mà còn không thể đọc được suy nghĩ của hắn.

Lúc này, tất cả những gì tôi có thể làm là nở nụ cười giả tạo chiếu theo tiêu chuẩn.

“Chồng, em thấy anh trông không được khỏe, anh cần nghỉ ngơi nhiều hơn.”

【Kỳ Kỳ, mau gọi mẫu nam đi~】

Vẻ mặt của Mộ Tuy Chi càng kém hơn.

6

Khi đến quán bar, chúng tôi được thông báo rằng gần đây một anh trai cún con xinh đẹp mà Lục Kỳ Kỳ nói đến xin nghỉ phép rồi.

Lục Kỳ Kỳ tiếc nuối không thôi, quyết định đưa tôi đi dạo phố, hung hăng đập tiền tiêu xài.

Dọc đường đi, tôi nghe cô ấy kể sôi nổi về việc anh cún đó tốt như thế nào, điều đó khiến tim tôi rung động.

Vậy nhất định, lần sau phải kêu cô ấy dẫn tôi đi.

Buổi tối, mang túi lớn nhỏ về nhà.

Trong phòng không có đèn, tôi tưởng hôm nay Mộ Tuy Chi lại ở lại công ty.

Sau khi đi qua hành lang, trước tiên là đem đồ cất, liền nghe thấy một giọng nam trầm.

“Tối hôm qua, em đã đi đâu, tại sao bây giờ mới về?”

Tôi giật mình, ôm tim.

“Chồng, anh ở nhà, em và Kỳ Kỳ ra ngoài đi dạo.”

【Mộ Tuy Chi có biết mệt không? Nửa đêm không bật đèn mà còn muốn kiểm tra? Uống lộn thuốc? 】

Vừa định bật đèn lên, chỉ thấy bóng đen trên ghế sô pha đứng dậy.

Bóng dáng cao lớn che khuất ánh trăng ngoài cửa sổ và tiến lại gần tôi.

Tôi lùi lại, “Rào” một cái, suýt vấp phải chiếc túi mua hàng vừa đặt xuống.

Giọng hắn có chút tức giận: “Chỉ đi loanh quanh thôi à?”

Nói đến chuyện về nhà muộn, Mộ Tuy Chi mới là người quanh năm vắng nhà.

Tôi không biết chỗ nào đã chọc hắn giận?

Đèn trong hành lang bật sáng, tôi nheo mắt thích ứng.

Sau đó, tôi thấy hai hộp thuốc dài, dẹt rơi ra khỏi chiếc túi mua sắm mà tôi đã đá trúng trên đất.

Dòng đầu in đậm: Hiểu lòng đàn ông nhất.

Dòng thứ hai phóng to: Đàn ông cũng cần “cảm giác an toàn”.

Con mắt của tôi gần như rơi ra khỏi mí mắt.

Lục Kỳ Kỳ cho thuốc kích dục vào khi nào?

Chị em tốt ơi, chị thật “có tâm”!

Tôi muốn khóc mà không ra nước mắt.

Vừa quay đầu, lại đã nhìn thấy Mộ Tuy Chi đang khoanh tay nhìn hai dòng chữ viết nằm trên mặt đất.

Dường như chiếu một ánh sáng nguy hiểm trong mắt hắn.

Tôi nhanh chóng đứng trước mặt hắn giải thích: “Cái này không phải mua cho anh!”

Nói nhanh rồi nhanh chóng cất hộp thuốc đi.

Sau lưng có một giọng nam sâu kín nói:

“Vậy em còn muốn mua cho ai nữa? Tên mặt trắng hay là người mẫu nam?”

Tôi xua tay liên tục: “Không, không, không, không phải!”

Động tác dứt khoát.

【! Làm sao hắn biết mình có ý định thuê người mẫu nam? 】

Còn chưa kịp hồi phục, liền bị Mộ Tuy Chi nắm ở vai đẩy ngã xuống ghế sô pha.

Hắn gần như tức giận, nói: “Sầm Vãn, đừng có quá phận!”

【Hôm nay Mộ Tuy Chi ăn trúng thuốc súng à? 】

【Ban ngày mình thấy rất có tinh thần, vui vẻ này kia mà, chẳng lẽ giờ bị thứ gì đó bẩn thỉu bám vào sao? 】

Tôi nhìn hắn từ trên xuống dưới.

【Không phải là tôi coi thường anh, ỷ mình có khuôn mặt xinh đẹp, mà cười còn không nổi, suốt ngày lạnh lùng như tảng băng! 】

【Thà chơi với anh cún con với cơ ngực, cơ bụng ngon mắt kia! 】

Có lẽ vì tôi giữ im lặng nãy giờ không nói gì, sắc mặt của Mộ Tuy Chi càng trở nên u ám hơn.

Liền bắt đầu cởi quần áo của mình.

【? ? ? 】

Tôi ngoài miệng nói: “Chồng ơi, anh thực sự đã oan uổng em rồi. Đây là trò đùa của Kỳ Kỳ. Ngày mai em sẽ bảo cô ấy lấy về!”

Tầm mắt không khỏi dừng lại ở eo và bụng hắn.

【Nhanh! Mau cởi ra nhanh lên! Kết hôn nhiều năm như vậy, một chút phúc lợi cũng không có! 】

【Mẹ nó, để lão già này nhìn một chút nào! Haha! 】

Động tác của Mộ Tuy Chi đình trệ, không có động tác tiếp theo.

Thật lâu sau, hắn ôm trán thở dài: “Anh quả thực có chút choáng váng.”

Sau đó hắn lùi người lại, rời đi.

7

Sáng sớm hôm sau, tôi đi tìm Lục Kỳ Kỳ chất vấn.

Cô ấy ngây thơ trả lời: “Tớ đây không phải nghĩ cho cậu sao, muốn cứu cậu một chút thôi mà!”

Tôi nhấp vào vòng bạn bè của Lục Kỳ Kỳ, thấy cô ấy đăng một bức ảnh của Trương Bỉ Gia ở lối vào quán bar tối hôm qua.

Kèm theo chú thích: Nhớ anh, hẹn gặp lại lần sau 【hôn】

Tại sao lộ chuyện tôi gọi người mẫu nam.

Đầu tôi như sắp nổi bật màu, cũng không trách Mộ Tuy Chi.

Thật oan uổng, tôi là một người đứng đắn nha!

Ba năm kết hôn, tôi không còn bị cuộc sống giàu sang làm mờ mắt, ham mê ăn uống, vui đùa nữa.

Thay vào đó, tập trung vào sự phát triển lâu dài hơn.

Chẳng những chưa từng xuất hiện người mẫu nam nào, hơn nữa lúc mới xuyên qua, còn cấp tốc chuẩn bị cho kỳ thi nghiên cứu sinh của học viện thương mại.

Lúc còn đọc cuốn sách này, tôi còn cảm thấy đáng tiếc.

Mộ Tuy Chi vốn là nhân vật phản diện, chỉ cần ngã một cái, doanh nghiệp Mộ thị liền không còn ai nồng cốt chống đỡ.

Chưa được mấy năm, đế chế khổng lồ này sẽ bị các đối thủ xâu xé tan rã.

Đời trước, tôi sinh ra trong một gia đình nông thôn trọng nam khinh nữ, dựa vào những ngày cố gắng học tập liền thuận lợi thoát khỏi núi lớn cổ hủ kia.

Sau khi tốt nghiệp, tôi làm quản lý chuyên nghiệp, nhưng lúc sắp hết nghèo khổ, bất ngờ bỏ mạng.

Là hệ thống mang đến cho tôi cuộc sống mới.

Tôi muốn trân trọng cơ hội, sống thật tốt ở thế giới này.

Không chỉ là tài sản của Mộ Tuy Chi, mà tôi muốn giúp đỡ đế chế sụp đổ trong tương lai này của hắn, vì tôi mà dùng.

Suy cho cùng, dù ở đâu, chỉ có tiền và kiến thức mới không phản bội bạn.

Một thời gian trước khi tốt nghiệp, tôi đề xuất với Mộ Tuy Chi ý tưởng muốn thực tập tại công ty của hắn.

Đang lúc bận rộn, hắn nhàn nhạt đồng ý.

Mộ Tuy Chi luôn ít nói.

Ít nhất tôi biết thông qua thuật đọc tâm thì hắn cũng không qua loa, lấy lệ với tôi.

Những buổi tối sau này, Mộ Tuy Chi rất ít về nhà, thỉnh thoảng chạm gặp hắn cũng vội vàng rời đi.

Sáng sớm hôm nay, tôi lấy ít tài liệu từ trường học về, Mộ Tuy Chi lại đang ở nhà.

Thậm chí còn không ngẩng đầu lên khỏi máy tính, hắn thản nhiên hỏi tôi: “Em đi đâu vậy?”

Nghe tin tôi từ trường về, giống như thở phào nhẹ nhõm.

Giương mắt, nói: “Lát nữa đến công ty với anh.”

8

Đây là lần đầu tiên tôi bước vào công ty Mộ Tuy Chi.

Đứng dưới tòa cao ốc, ngẩng đầu lên, bức tường rèm bằng kính phản chiếu ánh nắng chói chang.

Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy phấn khích như vậy.

Mộ Tuy Chi đề nghị tôi trước tiên làm trợ lý cho hắn, để tôi thuận tiện hiểu rõ hơn về hoạt động kinh doanh của công ty.

Người hướng dẫn tôi là trợ lý Tiểu Trần.

Tiểu Trần hình như cũng trạc tuổi tôi, cao gầy, thanh tú, nhã nhặn, nhìn lâu vào hai mắt cậu ta liền ngại ngùng.

Phòng làm việc riêng của Mộ Tuy Chi không chỉ có phòng làm việc, mà còn có nơi nghỉ ngơi.

Hoàn cảnh tốt không khác gì khách sạn năm sao với đầy đủ tiện nghi.

Cả một chiếc tủ đối diện với bàn làm việc của hắn trưng bày nhiều giải thưởng khác nhau mà lúc Mộ Tuy Chi ở độ tuổi thành niên đã giành được, đó là hắn một tay gầy dựng nên Mộ thị.

Huân chương danh dự quốc gia.

Công bằng mà nói, Mộ Tuy Chi không phải là nhân vật phản diện đáng ghét, thậm chí nếu liệt kê những điều kiện khác cũng đều giỏi nhất.

Tiểu Trần bắt đầu giới thiệu hết chiếc tủ cho tôi từ trái qua phải.

Tôi thấp giọng hỏi cậu ta: “Đây là Mộ tổng yêu cầu à?”

Tiểu Trần liếc nhìn Mộ Tuy Chi ở sau bàn làm việc lớn, lắc đầu thật nhanh: “Không, không, không phải.”

Nhìn một cái liền biết nói dối.

Tôi len lén liếc nhìn Mộ Tuy Chi trong văn phòng, vô tình bắt gặp Mộ Tuy Chi cũng đang nhìn tôi.

Thấy tôi nhìn sang, hắn chợt ngẩng đầu, toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn vào màn hình máy tính.

Tiểu Trần đại khái rất ngưỡng mộ Mộ Tuy Chi, nói không ngừng về Mộ Tuy Chi tay trắng mà gây dựng sự nghiệp như thế nào.

Tôi không nghi ngờ cậu ấy sẽ nói đủ ba ngày ba đêm.

Trước mặt là Mộ Tuy Chi, tôi không cách nào cắt ngang được, không thể làm gì khác hơn việc đối phó với Tiểu Trần với nhiều loại phản ứng khác nhau.

“Wow, Mộ tổng thật là lợi hại!”

“Đúng vậy đúng vậy, đúng đúng đúng!”

【Cứu mạng! Tôi không quan tâm đến những điều này! 】

【Tôi cũng không thực sự ngưỡng mộ hắn từ khi còn đi học, tất cả đều là bịa đặt thôi! Tất cả đều bịa ra! 】

Một tiếng “cạch” lớn vang lên, cây bút máy trong tay Mộ Tuy Chi rơi xuống.

Tiểu Trần và tôi đều lo lắng nhìn qua.

Chỉ thấy Mộ Tuy Chi thở dài, tháo gọng kính kim loại xuống, một tay xoa xoa lông mày.

Lập tức trở nên rất tức giận.

Hắn xua tay: “Tiểu Trần, cậu ra ngoài trước đi.”

Sau khi Tiểu Trần rời đi, Mộ Tuy Chi nhìn môi tôi hồi lâu.

Sau đó cau mày hỏi: “Sầm Vãn, em là muốn nghiêm túc, mong muốn ở công ty đúng không? Không phải chỉ để lấy chứng chỉ thực tập mà nhà trường yêu cầu đúng không?”

Mắt tôi háo hức sáng ngời, dùng sức gật đầu một cái.

“Thật! Thật hơn vàng!”

【Tôi cố gắng như vậy không phải là để chờ sau này anh ngủm rồi liền có năng lực kế thừa công ty sao! 】

【Linh hồn trên thiên đường của anh cũng không muốn công sức của anh đổ sông đổ biển đâu đúng không? 】

Nhìn thấy hắn không nói gì, tôi hỏi: “Anh không tin à?”

Mộ Tuy Chi muốn nói lại thôi, hít một hơi thật sâu, cuối cùng cười như không cười.

Chương trước Chương tiếp
Loading...