Chồng Tôi Là Cố Thiếu Khanh
Chương 5
16
Cũng không lâu lắm, anh em của Lục Kỳ Thần gọi điện thoại tới, cầu xin tôi để Cố Thiếu Khanh giơ cao đánh khẽ.
Lúc này tôi mới biết Cố Thiếu Khanh trong khoảng thời gian này đầu tiên là cắt đứt mấy hạng mục quan trọng của Lục thị.
Sau đó thừa dịp giá cổ phiếu Lục thị giảm mạnh, mua vào cổ phiếu Lục thị và nhanh chóng giành được quyền kiểm soát Lục thị chỉ trong vài tuần.
Tôi hỏi Cố Thiếu Khanh đây là muốn làm gì.
Thần sắc anh ấy nhàn nhạt.
“Không có gì, người lớn phải trả giá cho hành vi của mình.”
“Anh muốn cho em cảm thấy sảng khoái.”
Thấy thần sắc tôi do dự, anh ấy cười ôm tôi nói.
“Đừng lo lắng, trong lòng anh biết rõ, ông nội Lục gia tới xin mấy lần, nói gia tộc sẽ buông bỏ Lục Kỳ Thần.”
“Anh đối với Lục thị cũng không có hứng thú gì, chỉ là muốn cho em xả giận thôi.”
“Ít nhất cũng phải để Lục Kỳ Thần đích thân xin lỗi em.”
Tôi vùi đầu vào lòng Cố Thiếu Khanh, ấp úng làm nũng.
“Em mới không cần anh ta xin lỗi, về sau em cũng không muốn gặp anh ta nữa.”
Cố Thiếu Khanh hôn tôi, dỗ dành tôi.
“Vậy thì không gặp.”
Không muốn truy cứu những người và chuyện không liên quan đến tôi nữa.
Hiện tại mỗi ngày tôi đều sống vừa hạnh phúc vừa vui mừng, Cố Thiếu Khanh nói tôi là món quà quý giá duy nhất, độc nhất vô nhị trên thế giới này.
Mà người đã từng cao cao tại thượng này khi đối đãi với tôi, có kiên nhẫn lớn nhất cả đời, dành cho tôi tình yêu vô bờ bến.
17
Ở bên nhau hơn nửa năm, tôi có cơ hội tới Italy học trường nghệ thuật tốt nhất, phải mất một năm rưỡi để học.
Cố Thiếu Khanh rất ủng hộ, sau khi tôi đến Italy anh ấy gần như cứ cách mười ngày lại đến thăm tôi một lần, có lúc chỉ là buổi tối chạy tới cùng tôi ăn bữa cơm, ngủ một giấc ngay cả điểm tâm cũng không kịp ăn liền phải vội vàng chạy tới sân bay về Bắc Kinh.
Kết quả đi bồi dưỡng còn nửa thời gian, tôi phát hiện mình mang thai.
Chắc là lần đó Cố Thiếu Khanh đến thăm tôi, chúng tôi cùng đi biển Aegean Hy Lạp, phong cảnh quá đẹp, bầu không khí quá tốt, tôi cũng tùy anh ấy muốn làm gì thì làm.
Đến khi trở lại Italy nhớ tới việc uống thuốc, đã qua 72 giờ, tôi cũng tự an ủi mình nào có dễ dàng trúng chiêu như vậy.
Tôi đương nhiên là muốn tìm tên đầu sỏ kia hỏi tội.
Sau khi Cố Thiếu Khanh nhận được điện thoại, giọng nói kích động tăng lên vài phần, lập tức đặt vé máy bay gần nhất bay đến Italy.
Mang theo bên mình là chiếc nhẫn kim cương cầu hôn anh ấy đã đặt làm, nghe nói là một viên kim cương mà anh ấy tìm kiếm khắp các hội đấu giá toàn cầu.
Người đàn ông đã từng mang theo sự lạnh nhạt từ chối người ngoài ngàn dặm kia, bây giờ lại đỏ mắt quỳ trước mặt tôi.
“Những năm đó, anh và em gặp nhau, đối với em mà nói chỉ là giây lát trong lúc đó, mà đối với anh lại như hàng vạn lần rung động.”
“Anh yêu em, anh hy vọng em có thể hoàn toàn thuộc về anh, nhưng anh càng hy vọng em kiên định làm chính mình, không vì bất kỳ ai mà đánh mất bản thân.”
“Anh không cần em vì đột nhiên mang thai mà bỏ qua cơ hội bồi dưỡng.”
“Nếu em sẵn sàng sinh con, đội ngũ y tế tốt nhất sẽ ở Ý với em trong suốt quá trình mang thai và giúp em sinh nở thuận lợi.”
“Nếu em không muốn… không muốn sinh cũng không sao, đều là lỗi của anh, là anh không bảo vệ tốt cho em.”
“Nhưng trước đó, anh muốn em lấy anh, anh đã đợi tám năm rồi, không thể đợi thêm được nữa.”
“Nặc Ức Nùng, em nguyện ý gả cho anh không?”
18
Đám cưới của chúng tôi được tổ chức trong một nhà thờ cổ, chúng tôi thề vĩnh viễn với nhau, linh mục chúc phúc cho chúng tôi, những người thân và bạn bè thân thiết nhất chúc phúc cho chúng tôi.
Trước khi ném hoa, ở góc bãi cỏ bên ngoài giáo đường, tôi nhìn thấy một người đã lâu không nhớ tới – Lục Kỳ Thần.
Hắn ôm một bộ váy cưới rất quen mắt, ánh mắt cô đơn trốn ở nơi cách xa đám người, len lén nhìn hôn lễ của tôi.
Khoảnh khắc đó tôi nghĩ mình sẽ rất xúc động.
Nhưng quả thật, ba chữ mà tôi từng ngàn vạn lần nhẩm trong lòng giờ đã sớm trở thành ba chữ bình thường nhất trên thế giới này.
Nghĩ lại nội tâm không hề gợn sóng.
Hắn cũng từng thề với tôi, tôi nguyện ý đi tin tưởng hắn thật sự cho là như vậy.
Thế nhưng sau đó, hắn vi phạm lời thề, khiến tôi gần như cảm thấy mình đáng bị người ta khinh bỉ.
Cho đến khi tôi gặp Cố Thiếu Khanh, anh ấy nói cho tôi biết, tôi là bảo bối có một không hai của anh ấy, xinh đẹp, vĩnh viễn làm cho anh ấy cảm thấy yêu thích.
Tôi mới nguyện ý tin tưởng lần nữa, tin tưởng mình đáng được yêu, tin tưởng mình vĩnh viễn sẽ không bị phụ lòng nữa.
Gió thổi bên ngoài nhà thờ, rèm cửa được thổi lên và hạ xuống một lần nữa, và thời tiết xám xịt vẫn không thay đổi.
Nước Ý lại mưa, mùa mưa ở đây luôn là thời tiết xấu, nhưng cũng không sao – –
Có người yêu thì thật ngọt ngào.
(Hoàn chính văn)