Chú Chó Nhỏ Bị Đại Tiểu Thư Chán Ghét - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:21:37
1
“Ba ơi, con .”
Tôi ôm con thỏ nhồi bông, chỉ thiếu niên nho nhã đang quỳ đất, nghiêng đầu.
Cậu làn da trắng như tuyết, như búp bê sứ.
Khóc cũng , khiến chọc cho .
Ba , Tần Bân, rút điếu thuốc một cách hờ hững, nhưng khi thấy ở đó nhét bao.
Ông với :
“Nghiêm Văn, ba mẹ khi còn sống đã dồn nhà họ Phương đường cùng, vốn định giúp.”
“ con gái giữ . Số nợ vay lãi cao hàng triệu thể thay trả, nhưng từ giờ thuộc về nơi , làm ?”
Thiếu niên cúi đầu: “Làm .”
Rõ ràng chỉ lớn hơn 5 tuổi, nhưng chững chạc như lớn.
Từ đó trở .
Nghiêm Văn trở thành hầu trong nhà .
Ba sắp xếp cho học võ, các kỹ năng chiến đấu khác, rèn luyện cơ thể săn chắc, làm vệ sĩ thân cận của .
Vì ba mẹ đều bận rộn, tuổi thơ của luôn bên cạnh.
Tôi là một tiểu ma vương chính hiệu.
Những “thành tích” bao gồm, chỉ giới hạn ở: tết râu ông nội thành bím nhỏ, đá ngã cây phát tài của mẹ, dùng đàn tì bà của ba để đánh …
từng trêu chọc .
Thậm chí còn đối xử dịu dàng.
Tôi thích nho nhã và xinh , và thích .
Nghiêm Văn ít , phần lớn thời gian chỉ lặng lẽ , gì cũng , nên luôn để phần những thứ cho .
“Tiểu thư, ăn trong giờ làm việ…”
Cậu thiếu niên còn hết.
Tôi đã nhét món tráng miệng miệng .
“Công việc của là làm vui, ăn thì mới vui.”
Anh cụp mắt xuống, chút lúng túng.
Tôi trêu: “Ngọt ?”
Anh gật đầu.
Tôi hài lòng, bắt đầu ăn phần của .
Lên lớp 11, mê mẩn tiểu thuyết trả thù, kỳ nghỉ suốt ngày vùi đầu từ sáng đến tối.
Cắm trong phòng chịu ngoài.
Nghiêm Văn phép phòng khi cho phép, nhưng vẫn luôn gõ cửa nhắc ăn cơm, dự tiệc, giao tiếp xã hội…
Tôi đang say mê, sợ làm phiền, càng gõ càng bực, cuối cùng nhịn : “Tự tìm chỗ nào mát mẻ mà !”
Lúc đó còn nhận mối quan hệ của chúng sắp thay đổi.
Cho đến buổi tiệc sinh nhật 18 tuổi đêm đó.
Mọi thứ đều thay đổi.
Trong buổi tiệc.
Tôi đang cầm micro phát biểu, đột nhiên thấy đầu Nghiêm Văn hiện lên một dãy số đỏ như máu, y hệt chỉ số hận thù trong tiểu thuyết từng .
Tôi thử nhiều lần, phát hiện ngoài ai thấy .
Hơn nữa, chỉ số chỉ tăng khi ở gần .
Điều đáng sợ là nó chỉ tăng chứ hề giảm.
70, 71, 72…
Ban đầu dám tin, đó dần dần hiểu mọi chuyện.
Nghiêm Văn hận .
Bởi nếu do ép ở , đã từ thiếu gia nhà giàu biến thành vệ sĩ cho cả đời.
Vì , luôn luôn hận .
Điều giống y hệt với mô-típ nhân vật chính trong tiểu thuyết chịu nhục để chờ thời cơ trả thù, khiến nổi da gà khắp .
Đêm đó.
Tôi đè xuống ghế.
Mắt đỏ hoe, chất vấn: “Nghiêm Văn, bao năm qua đối xử với ?”
Anh chút do dự đáp “Tốt”, nhưng thấy chỉ số hận thù nhảy từ 70 lên 71.
Người quá giỏi dối.
Giả vờ đến mức thể nhận .
Vì thế, những ký ức lẽ chỉ là ảo tưởng, đã lừa gạt suốt bao năm…
Mũi cay xè, lửa giận bùng lên.
Tôi giơ tay tát một cái.
“Bốp!”
Anh đánh nghiêng đầu, tóc phủ xuống trán rối bời.
Ngơ ngác ngẩng đầu, thấy vành mắt đỏ lên.
Anh hoảng hốt dậy, dỗ dành .
“Tiểu thư, làm sai gì ? Xin hãy , sửa ngay, đừng giận nữa… đừng .”
Chỉ số tăng.
Ngực đau dữ dội, như nghẹt thở, nước mắt rơi lã chã, hất tay : “Giả tạo… Cút !”
Nghe thấy hai chữ “giả tạo”, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Muốn giải thích điều gì, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Từ đó trở .
Tôi bắt đầu trả thù .
Nếu đã hận , thì cứ hận ! Càng hận càng !
Chỉ cần thấy chỉ số tăng, sẽ trút giận lên .
Ban đầu là cái tát, đó là quỳ phạt, dây thừng, roi da…
Bẻ gãy sự kiêu ngạo của , bắt quỳ chân .
Giọng khàn khàn : “Tiểu thư, hành hạ khác là … Ép buộc thể kết quả .”
Tôi : “Ngọt , chỉ ăn mới biết.”
2
Tôi tra tấn Nghiêm Văn.
Anh cũng tìm đủ mọi cách để trả thù .
Cậu ấm ăn chơi trong trường là Tôn Trình vì tố cáo bắt nạt mà ôm hận, dẫn theo một đám đàn em chặn trong phòng thiết .
“Đại tiểu thư nhà họ Phương đúng là oai phong, thích làm hùng cứu thế giới ? Sau nhà họ Tôn và họ Phương kiểu gì cũng liên hôn, đến lúc đó xem cô sống !”
Tôi tát cho một cái.
Hắn tức đến phát điên, lệnh cho đàn em giữ chặt .
“Dám đánh ông mày ?”
“Bây giờ quỳ xuống dập đầu ‘chồng ơi em sai ’, ông mày còn thể miễn cưỡng tha thứ cho con tiện nhân nhà cô.”
Lời còn dứt, một chuỗi máu bắn tung toé, ngã gục xuống sàn.
Nghiêm Văn bình tĩnh cầm tạ tay, dính đầy máu.
Anh đập vỡ đầu .
Chuyện làm ầm ĩ cả trường, vì liên quan đến lợi ích kinh doanh, nhà họ Tôn chỉ yêu cầu giao Nghiêm Văn xử lý.
Nghiêm Văn quỳ xuống: “Tôi sẵn sàng rời khỏi nhà họ Phương, gánh vác bộ trách nhiệm.”
Anh cảm xúc định, bình thường kiềm chế, mà đột nhiên đánh một thiếu gia suýt chết, rõ ràng là trả thù nhà họ Phương, rời khỏi sự kiểm soát của .
Tôi thấu mục đích đó.
Cười lạnh: “Tôi sẽ để rời khỏi .”
Nghiêm Văn bất chợt ngẩng đầu, vành mắt đỏ ngầu, như thể đang kìm nén cơn giận.
Tôi chỉ số hận thù tăng vọt đến 90, đè nén cơn đau nhói trong tim.
Chỉ thôi mà ép buông tay ?
Sau khi chuyện nhà họ Tôn dẹp yên, những tránh xa Nghiêm Văn, mà còn trói chặt bên cạnh.
Vừa dè chừng, hành hạ.
Hành vi của mẹ phát hiện.
Mẹ – Phương Anh Tử liếc Nghiêm Văn đang lưng , ngay cả cổ áo đuôi én cũng che hết dấu vết siết, bà nhíu mày.
“Tiểu Diệu, làm quá đấy.”
Tôi nghịch bộ móng kim cương tay, thờ ơ : “Vậy ? Anh là của con, con đối xử thế nào chẳng .”
Liếc mắt qua.
Tay Nghiêm Văn đặt bên quần tây khẽ siết .
Tôi nhạt.
Giờ chắc hẳn đang nhục nhã và tức giận đến mức chết lắm nhỉ?
Hoặc giết chết – con đại tiểu thư xa và bướng bỉnh ?
Mẹ xong liền rời .
Tôi kéo sợi dây xích giấu trong cổ áo Nghiêm Văn, lôi phòng, chuông leng keng vang lên.
“Sao mẹ biết chuyện làm với ?”
“Là lén mách lẻo ?!”
Gương mặt nho nhã của ửng đỏ, lắc đầu: “Không .”
Tôi ghét nhất là dối lừa .
Tôi cởi cúc cổ áo sơ mi , đầu móng kim cương dài lướt qua vết siết…
Anh bắt đầu run rẩy.
Tôi nghiến răng: “Tốt nhất đừng lừa !”
Cơ thể đột nhiên cứng đờ, rên rỉ một tiếng trầm thấp.
“Ưm…”
lúc đó.
Điện thoại vang lên.
Tôi lấy máy, là cuộc gọi của Hứa Châu – đã hẹn đến dạy kèm.
Tay đang chống tường của Nghiêm Văn lỏng , ngực phập phồng dữ dội, cố gắng kiềm chế bản thân.
Tôi chuyện điện thoại xong.
Nhận vẫn đó, liếc mắt .
“Ra ngoài , nơi cần nữa.”
Hứa Châu mặc đồng phục học sinh đã giặt bạc màu bước , lạnh nhạt mà trầm tĩnh.
Cậu đặt cặp xuống, lấy một hộp bánh ngọt.
“Là ở tiệm bánh cao cấp chị đến, vị chị thích… Cảm ơn chị, ca ghép tim của mẹ em thành công.”
Tôi mở hộp bánh, cắt một miếng đưa cho .
“Em là ứng viên Thanh Bắc, tiền công dạy kèm cao cũng chẳng .”
Cậu lắc đầu: “Bánh cao cấp thế , em ăn nổi…”
Tôi nhét luôn miệng .
“Em tương lai rực rỡ, giàu ăn đến phát ngán, giờ ăn sớm một miếng coi như khởi động.”
Nghiêm Văn ngoài cửa, im lặng đút bánh cho khác, như hòa làm một với sàn nhà.
“Đứng đó làm gì? Không biết điều !”
Quản gia già thấy, kéo sang một bên.
Hạ giọng : “Đừng chọc tiểu thư vui, đợi cô yêu đương, ngày lành của sẽ đến thôi.”
Sắc mặt Nghiêm Văn càng lúc càng tệ.
Khóe môi miễn cưỡng cong lên: “Không , phu nhân sẽ cho tiểu thư ở bên một học sinh nghèo như thế …”
Hết giờ học, tiễn Hứa Châu xuống lầu.
Mẹ thấy nhưng gì.