Chú Chó Nhỏ Bị Đại Tiểu Thư Chán Ghét - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:21:40
8
Nghiêm Văn dùng hành động để chứng minh, về khoản lấy lòng , từng quên cội nguồn.
Tay nghề massage của đúng chuẩn đỉnh cao.
Cảm giác tê dại lan thẳng lên đỉnh đầu, khiến run rẩy thôi.
Cuối cùng, mềm nhũn như loài xương, tựa lên vai , chỉ còn tiếng thở dốc.
Lúc chút sức lực, cào một đường lưng .
Cắn răng : “Đến cả lời của mà cũng dám , đúng là phản đấy! Ưm—”
Tiếng rên lực va chạm đè nén, nghẹn trong cổ họng.
Nghiêm Văn đỏ cả mắt, từng câu từng chữ ép hỏi.
“Tiểu thư cảm thấy … già đúng ?”
“Không— Ưm !”
“Giữa và Tô Triết, cô thích ai hơn?”
“…Anh.”
“Còn thằng trợ lý trẻ tuổi của cô thì ?”
“Là !”
“Thế còn Hứa Châu—”
Tôi rốt cuộc nhịn nổi: “Cậu vẫn đang ở nước ngoài nghiên cứu khoa học… Đừng cắn nữa, đồ chó điên!”
“Được.”
Anh đỏ mặt, rúc đầu ngực , buồn buồn rầu rầu.
Tôi: “…”
Tỉnh dậy lần nữa.
Đã là trưa hôm .
Khi xoa lưng mỏi bước khỏi phòng thì kinh hoàng phát hiện ba mẹ đang ngay ngắn ở đầu bàn dài trắng muốt, trông như sắp mở phiên tòa xử ba mặt một lời.
Chân lập tức mềm nhũn.
May mà Nghiêm Văn đỡ kịp, thì đã đập mặt xuống đất.
Sắc mặt mẹ , chỉ hai chữ: “Về nhà.”
Bầu khí trong xe vô cùng đè nén.
Tôi trầm mặc hồi lâu lên tiếng: “Ba, mẹ, con với Nghiêm Văn đang quen .”
“Biết .” Mẹ khựng một chút, “Năm năm mà vẫn còn thích?”
“Thích.”
“Và giờ con đã năng lực chịu trách nhiệm cho hai chữ đó.”
Bà : “Câu y chang thằng nhóc họ Nghiêm , hai đứa đang diễn tuồng ?”
Tôi sững nửa giây, xem bà cũng đã hỏi Nghiêm Văn .
Tôi đáp:
“Nếu mẹ hỏi con hai ngày , thể con sẽ do dự, vì biết bây giờ đã gia đình , trở thành thế nào— nhưng hiện tại, con chắc chắn vẫn yêu .”
“Đừng uy hiếp rời nữa, kiểu hành động đó thực sự độc ác.”
Ba khi tâm trạng bức bối sẽ châm thuốc, nhưng lần rút đã cất , giống hệt năm xưa.
“Con lớn , khả năng tự chịu trách nhiệm cho quyết định của . Giờ nó cũng thể chứng minh bản thân vô dụng, đồ bỏ .”
“Lần ba mẹ sẽ can thiệp.”
Mẹ cũng dịu giọng : “Nếu đã suy nghĩ kỹ , thì chọn ngày , đính hôn .”
Mắt sáng bừng.
Vừa định bụng tìm lời thuyết phục, ai ngờ kịp chiêu thì ba mẹ đã tự ‘công lược’ xong !
Sau khi công ty.
Tôi bắt đầu điều tra hung thủ thật sự đã đầu độc , cuối cùng tra là Tổng Giám đốc Lưu.
Hắn còn kịp trốn nước ngoài thì đã bắt giữ, vì tội thuê giết mà tống tù.
Tô Thất đêm đó đâm nhiều nhát, may mà giữ mạng, cho một triệu và thường xuyên đến bệnh viện thăm nom.
Sau khi hồi phục, phát hiện ông chủ đang giành mất công việc của , Tô Thất như sụp đổ.
Cậu tuyệt vọng với : Tổng Giám đốc Phương — Tổng Giám đốc Nghiêm bảo làm việc , điều sang châu Phi! Cầu trời xanh soi xét, oan mà!”
Tôi xoa cằm, cuộc gọi với Nghiêm Văn vẫn ngắt, trầm ngâm một lúc.
“Hay là, hai chuyện thử… về chuyện châu Phi?”
Thân hình cao to của Tô Thất lập tức cứng đờ trong tuyệt vọng: “Không dám mở mắt… mong rằng đây chỉ là ảo giác…”
9
Tôi và Nghiêm Văn đính hôn, làm giới thượng lưu chấn động.
Một là vì khác biệt tầng lớp, hai là vì là con trai của kẻ thù cũ nhà họ Phương.
Người thi bàn tán, đủ kiểu thuyết âm mưu lan khắp nơi.
“Nhà họ Nghiêm từng làm chuyện tới cực điểm, suýt chút nữa dồn nhà họ Phương đường cùng… Nghiêm Văn là yêu nghiệt ? Dùng cách gì mà bám nhà họ Phương thế? Mau dạy với!”
“Phương Diệu chịu kết hôn liên minh thích một tên vệ sĩ, đúng là trò trong giới. Chờ đến lúc ăn đến còn manh giáp mới chịu ngoan ngoãn!”
Tôi thì chẳng để tâm.
Tài liệu cơ mật và hồ sơ công ty bao giờ mang về nhà, cũng để Nghiêm Văn chạm .
Mẹ nghiêm túc : “Tuy hôn nhân liên minh, nhưng tài sản vẫn phân định rõ ràng. Chúng chỉ đồng ý cho nó làm con rể nhà họ Phương, bộ công ty, nó phép dính . Nếu vi phạm, cả con cũng đuổi ngoài.”
Tôi là kiểu con gái nửa mẹ nửa chủ, tất nhiên lời.
Tò mò hỏi bà: “Ba với mẹ kết hôn cũng ?”
Ba liền chuyện để , ông ngẩng đầu lên, gương mặt luôn điềm đạm bỗng lộ vẻ kiêu ngạo.
“Năm đó mẹ con đưa ba 30 triệu để mua đứt ba làm nội tướng, nhưng ba loại đàn ông ham vật chất.”
Tôi: “…”
“Một câu nữa là im.”
Mẹ nhịn nổi trừng ông một cái.
Rồi sang với : “Mẹ với ba con là môn đăng hộ đối, hôn nhân giữa hai gia tộc.”
Tôi kinh ngạc phát hiện bà hiếm khi đỏ mặt, gương mặt vốn đã xinh lúc ửng hồng càng diễm lệ động lòng .
Tự nhiên nổi hứng tò mò về chuyện tình của ba mẹ.
Liên tục truy hỏi:
“Con bài báo năm xưa , bảo là ái tình từ thuở học chung, nữ thiên tài giới thương mại và công tử nhà danh gia gõ tỳ bà đúng ? Y hệt tiểu thuyết ngôn tình !”
“Mẹ kể rõ hơn chút nữa , ?”
Kết quả là, mẹ đuổi thẳng khỏi cửa.
Tôi tội nghiệp chồm hổm biệt thự, gọi điện thoại: “Nghiêm Văn, em đuổi khỏi nhà , mau tới đón em.”
Sau khi đính hôn.
Tôi cứ nghĩ sẽ nhanh chóng kết hôn.
Ai ngờ công việc bận quá, chẳng thời gian sắp xếp.
Ngay cả ăn bữa cơm với bạn học cũng tranh thủ từng giây.
Khi đến nơi thấy , ngỡ ngàng.
Người đàn ông mặt mặc một bộ vest cao cấp màu lam sẫm, nét mặt lạnh nhạt mà nghiêm túc, còn chút nào dáng vẻ kham khổ năm xưa, rõ ràng đã là trẻ thành danh trong ngành.
“Hứa Châu, thay đổi nhiều so với hồi đại học, đang ở nước ngoài làm nghiên cứu khoa học ? Sao về nước?”
“Nghe công ty của đang thiếu cho đội phát triển dự án mới, nên về thử xem.”
Tôi mỉm : “Cậu là cho đấy. Tiến sĩ Hứa , lương ở đây bằng nước ngoài , suy nghĩ kỹ…”
Cậu mở hộp bánh ngọt, mỉm cong cả mắt.
“Người xưa còn thể kết cỏ ngậm vành để báo ân, là ân nhân của nhà , làm việc ở công ty , với mà càng ý nghĩa.”
Hứa Châu về nước là làm ở Tập đoàn Phương thị, điều gây xôn xao cả ngành.
Tầng lớp kỹ thuật trong công ty ai cũng biết đến danh tiếng thiên tài của .
Hỏi tại ở nước ngoài.
Cậu : “Vì nơi quan trọng hơn.”
Lập tức, công ty bàn tán ầm ĩ.
“Kỹ sư Hứa là bạn học từ cấp 3 đến đại học suốt 7 năm với Tổng Giám đốc Phương, quan hệ thân thiết.”
Ban đầu còn bình thường.
Sau thêu dệt đến quá mức.
“Tổng Giám đốc Phương đính hôn xong, Kỹ sư Hứa liền bay về, vì ? Tất nhiên là cam lòng !”
Tôi và Hứa Châu lên sân thượng uống cà phê cho thoáng khí, đến mức đau bụng: “Đừng tin mấy lời đó, đã bảo thư ký soạn thông báo, ai tung tin đồn thì trừ lương.”
Cậu trầm mặc.
“Cậu cũng nghĩ đó chỉ là tin đồn ?”
Tôi thể tin nổi .
Cậu khẽ với vẻ chua chát:
“Cũng giống hồi đại học, ai cũng thích , chỉ là coi như trò chơi mạo hiểm.”
“Phương Diệu, với chỉ là trả ơn.”
“Năm đó từng tiền đồ rộng mở, bánh ngọt cao cấp sẽ ăn đến phát ngán… nhưng thật , chỉ ăn đúng miếng bánh do đút đó thôi.”
Tôi chợt nhớ , lúc tái ngộ mang theo hộp bánh, đúng là loại từng nhét miệng .
Cậu tiếp tục: “Tôi so với Nghiêm Văn thì xuất thân sạch sẽ hơn, thân phận cũng đơn giản, tương lai, còn trẻ hơn… Cậu thể cho một cơ hội ?”
Tôi định mở miệng, thì phát hiện một ánh mắt từ xa.
Ngẩng đầu lên đã thấy Nghiêm Văn đó lặng lẽ , rõ đã đến từ lúc nào.
Tim chợt co .
10
“Xin , Hứa Châu, chỉ coi là bạn học.”
Tôi nghiêm túc xong.
Vội vàng rời khỏi sân thượng.
Nghiêm Văn vốn đã nhạy cảm, ít nhiều tâm sự.
Dạo gần đây mấy lời đồn trong công ty khiến luôn buồn bực, mấy lần ôm lấy , nhỏ giọng rằng trong lòng thấy dễ chịu.
Giờ thì chắc càng giày vò chính đến chết.
Lúc về văn phòng lấy điện thoại để gọi cho , bất ngờ một cái bóng từ phía nắm chặt cổ tay, ép lên bàn làm việc.
“Nghiêm Văn… Ưm!”
Anh cúi hôn dồn dập, mang theo ghen tuông và tức giận kìm nén.
Nước mắt rơi xuống.
Bị hôn đến mức sống lưng tê rần, bực bội cấu một cái lên ngực : “Đây là công ty, đừng điên!”
Anh rên khẽ một tiếng, mặt đỏ lên: “Ừm…”
Rồi buông .
Giọng khàn khàn nặng nề: “Hắn đúng, xuất thân sạch sẽ, tương lai hơn , còn… trẻ hơn … Em chọn là đúng , ai cũng sẽ chọn kiểu đó…”
Tôi ngắt lời :
“Tôi đã từ chối Hứa Châu .”
“Tôi từng , ba lòng hai ý, chỉ thích một .”
Nghiêm Văn ngẩng đầu, đôi mắt u tối của lóe lên một tia hy vọng.
“ mà… trẻ hơn .”
Tôi bật thành tiếng.
“Cười gì…”
Anh ngơ ngác , giống như một chú cún ướt mưa, giọt nước mắt còn vương mi, đôi mắt đỏ hoe vì , ngây ngô đến tội.
Tôi nhịn đưa tay xoa cằm .
“Dù trẻ hơn, cũng thích.”
“Tuổi tác bao giờ là điều kiện tiên quyết để yêu một .”
Anh yên tâm , má tựa lòng bàn tay , nhẹ nhàng dụi một cái.
Không mang ý lấy lòng, chỉ là thói quen thân mật vô thức.
Cảnh tượng khiến tim tan chảy, ghé sát , đôi mắt sáng như vì của .
“Cún ngoan quá, của nhà ai thế ?”
Anh trêu chọc đến đỏ cả vành tai, cúi đầu, mãi mới nghẹn mấy chữ hổ:
“…Của tiểu thư.”
“Ồ, thì là của ——”
“Vậy cún ngoan tối nay về nhớ đeo chuông cổ và xích lưng cho xem nhé?”
“…Vâng.”
11
Sau khi kết hôn.
Tôi phát hiện bí mật của Nghiêm Văn.
Một cuốn nhật ký cũ kỹ, ghi từng mẩu vụn suốt hơn 10 năm.
Trang đầu tiên:
【Khi còn sống, cha coi là ; đến lúc chết vẫn đẩy ngõ cụt. Chỉ thể vô cùng nhục nhã mà khắp nơi cầu xin, cầu xin… Muốn sống thật khó.】
Trang thứ hai:
【Đại tiểu thư ôm thỏ bông chịu cứu . Cô nhỏ hơn 5 tuổi, gọi là trai —— trai ?】
Lật tiếp nhiều trang .
【Cô đã lên cấp 3, nên gì đây, thân mật thế quá mức ?】
Lại tiếp tục, những dòng chữ dần lệch khỏi cảm xúc ban đầu.
【Khi đang làm việc, tiểu thư đút bánh kem cho , ngọt thật… Cái nĩa đó cô đã dùng , tim sắp nhảy khỏi lồng ngực!】
【Mỗi ngày khi chải tóc cho tiểu thư, thấy cô , đều hôn cô …】
【Tiểu thư thật thơm, thật thích, kiềm mà len lén ngửi áo cô . Thơm quá… Nhặt lấy dây buộc tóc cô tiện tay vứt đất, cũng thơm quá! Thơm đến phát điên…】
【Lén hôn tay cô , chắc sẽ phát hiện .】
【Xin … Xin … Tôi làm bẩn ảnh của tiểu thư … Sao thể làm bẩn … kiềm nổi, chỉ mới tưởng tượng thôi đã… ướt cả .】
【Tiểu thư mắng giả dối, đau quá… Chắc chắn cô đã phát hiện những chuyện làm, làm đây? Làm bây giờ!】
【Ưm… Tiểu thư tát một cái làm phần thưởng, kiểm soát mà phản ứng ngay mặt cô …】
【Tôi gây họa, nhưng tiểu thư đá để gánh tội thay. Cô đối xử với thế , mỗi ngày đều tưởng tượng… bôi trét cô …】
【Tiểu thư là của cô ! Tôi là của cô ! Tim đập mạnh đến mức thở nổi…】
Tôi càng lúc càng thấy mặt nóng ran, cuối cùng nhịn nữa mà gập nhật ký .
Hóa chỉ số yêu thương từ đầu đã dấu hiệu…
Tưởng là 5 năm xa cách khiến Nghiêm Văn trở nên nhạy cảm, lắm lời hơn, thì vốn dĩ đã là kiểu như !
Thậm chí còn—— khó hơn tưởng!
Tôi định đặt nhật ký chỗ cũ, nhưng vô ý phát tiếng động đánh thức .
Thế là dứt khoát ném thẳng mặt .
“Giải thích cho đàng hoàng cho em , mấy cái thứ vớ vẩn là hả! Đồ biến thái ngầm!”
Nghiêm Văn chằm chằm cuốn nhật ký, mặt đỏ như quả hồng chín mọng.
“Anh tưởng giấu kỹ lắm…”
“Vậy mà vẫn tiểu thư phát hiện.”
(Kết thúc)