Chú Chó Nhỏ Dâng Tận Cửa Không Đuổi Đi Được - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:29:01
5
Tối nay Tần Hạ thể mở cửa nhà.
Cũng là do sơ suất, quên xóa dấu vân tay của .
Chút nữa xóa ngay.
Tôi gạt tay Tần Hạ đang ôm ở eo , bật đèn bàn lên.
Ngồi giường đối diện với .
“Tần Hạ, chuyện gì biết gọi điện ? Nửa đêm mò tới đây, chẳng lịch sự chút nào.”
“Còn nữa, cha biết đến tìm ?”
Ánh đèn làm Tần Hạ nheo mắt .
Hình như ngờ sẽ hỏi như .
Sững một lúc, nhẹ nhàng bật :
“Chị hoảng ?”
“Sợ cha biết quan hệ của chúng ?”
Đương nhiên.
Ai mà chột ?
Trước đó nhận 10 triệu, tiễn mà.
Chỉ mới mấy ngày, đã tự mò về.
Nếu để cha biết, chẳng sẽ nghĩ đang giở trò tống tiền ?
Tôi để hiểu lầm lấy tiền ôm chân thiếu gia.
Trong lòng nghĩ .
ngoài miệng vẫn cứng cỏi.
“Tôi gì chột ?”
“Còn đó, làm chuyện thế , sợ khiến tiểu thư Thẩm buồn ?”
Trên mặt Tần Hạ lộ vẻ bối rối hiếm thấy.
“Chị đang yên đang lành, nhắc đến cô làm gì?”
Hừ.
Tôi còn là tiểu thư Thẩm nào .
Anh đã vội vàng phản ứng.
là vờ ngây thơ hiểu rõ.
Quả nhiên, đàn ông tiền là sẽ thay đổi.
Chú cún ngoan ngày nào, giờ cũng biến chất .
Tôi sầm mặt, lạnh lùng khẩy.
“Chuyện giữa hai , xen . Anh nhanh .”
Lời dứt, liền thấy tiếng Tần Hạ bật khẽ.
“Chị , chỉ vì 10 triệu mà đã bán .”
“Vậy hơn một năm qua, chị ngủ với , khoản nợ đó tính thế nào?”
Tôi lập tức cứng đờ.
Sao biết chuyện nhận 10 triệu?
Chẳng chú Tần đã dặn giữ kín, tránh ảnh hưởng đến danh tiếng nhà họ Tần ?
Còn nữa.
Cái gì mà ngủ với hơn một năm?
Tần Hạ thấy nghẹn họng, chống tay lên mép giường, quỳ gối tiến gần.
Ánh mắt nóng bỏng dừng môi , yết hầu khẽ chuyển động.
“Bao nhiêu ngày gặp, thấy mặt đã đuổi .”
“Chị đúng là tàn nhẫn.”
Tôi vội vàng tránh né.
Hai tay chống lên vai , giữ cách.
“Tần Hạ, thật sự thời gian chơi với .”
“Anh mà còn như , sẽ đánh đấy!”
chẳng hề để tâm.
Nắm lấy tay , ép đặt lên lồng ngực .
Nhịp tim mạnh mẽ truyền đến lòng bàn tay .
Từng nhịp, từng nhịp dồn dập, khiến tim cũng loạn theo.
Anh kéo tay xuống thấp hơn một chút.
Giọng uất ức :
“Chị ơi, cảm nhận ? Nó nhớ chị nhiều đến mức nào.”
6
Ánh mắt nóng bỏng hề che giấu của Tần Hạ, trong khoảnh khắc đã khơi dậy những ký ức về những khoảnh khắc đặc biệt.
Tựa như về hơn một năm .
Khi , cũng dùng giọng điệu lười biếng như , thốt những lời trêu ghẹo khiến lòng rung động.
Dùng thái độ nửa cự tuyệt nửa mời gọi, dụ dỗ từng chút từng chút sa ngã.
Tôi vội vàng rút tay về, cưỡng ép bản thân tỉnh táo .
“Tần Hạ, đây là do bốc đồng, nhất thời vượt quá giới hạn.”
“Chuyện giữa hai chúng … nếu cảm thấy thiệt thòi, thể bồi thường cho .”
Tần Hạ nhướng mày.
“Bồi thường? Chị tính bồi thường cho thế nào?”
Nghĩ đến tấm thẻ vàng giấu gối.
Tôi nghiến răng, :
“Chia cho 5 triệu, chúng coi như xong nợ.”
Khóe môi Tần Hạ cong lên thành một nụ nhẹ.
“Hóa , trong lòng chị, quan trọng đến mức thể chia cho một nửa tài sản.”
“ chị ơi, chúng bên 1 năm 3 tháng, mỗi tuần hai lần, cộng thêm mấy lần thưởng, ít nhất cũng hơn 200 lần.”
“Chút tiền đó, mua nổi .”
Mặt nóng bừng, theo bản năng phản bác:
“Làm gì nhiều như ?! Anh đừng bậy!”
Thế mà vô cùng nghiêm túc:
“Mỗi lần đều khó quên, nên nhớ rõ.”
Tôi tức hổ.
“Anh thì tùy, mau xuống khỏi , từ về chỗ đó!”
Rõ ràng chẳng thèm để tâm tới 5 triệu, còn bịa chuyện lấy cớ.
Khóe mắt đuôi mày của Tần Hạ là ý .
Tôi bắt đầu nghi ngờ, mắng càng khiến vui vẻ ?
“Thôi nào, đừng giận nữa, dạo bận quá, thời gian ở bên chị, là của .”
“Hôm đã đặt một sợi dây chuyền, hợp với chị.”
“Để đeo cho chị nhé?”
Anh như ảo thuật rút từ trong túi một sợi dây chuyền.
Vén tóc , cúi đầu chăm chú nghiên cứu khóa cài.
Thì , cả nửa ngày trời.
Anh cứ tưởng đang giận dỗi vì lạnh nhạt.
Tôi đẩy , nghiêm mặt:
“Tần Hạ, chúng đã chia tay .”
“Món quà đắt giá như , thể nhận.”
Sợ vờ hiểu.
Hai chữ “chia tay”, cố tình nhấn nặng.
Tần Hạ khựng , chậm rãi ngẩng đầu.
Nụ trong mắt cũng lạnh dần.
“Chia, tay?”
“Nếu đồng ý thì ?”
7
“Tần Hạ, đồng ý , giờ đã còn quan trọng nữa.”
“Chỉ là chia tay thôi, chẳng cần làm cho mọi chuyện trở nên khó coi.”
“Chúng cũng sẽ yêu mới—”
Tần Hạ tùy tiện ném sợi dây chuyền lên tủ đầu giường.
Tiếng động lớn.
cũng đủ làm giật .
Anh thẳng dậy, cúi mắt chăm chăm, lời nào.
Một luồng khí lạnh bất chợt chạy dọc sống lưng .
Anh tức giận ?
mà, đã thiên kim nhà họ Thẩm , còn giận làm gì?
Cùng lắm thì vạch mặt thôi.
Tôi thầm tức giận trong lòng.
Giữ khuôn mặt lạnh nhạt, định mở cửa đuổi .
Ai ngờ, Tần Hạ bước dài một bước, thân hình cao lớn chắn ngay mặt .
Bị chặn nơi góc tường, áp lực quá lớn, kìm hoảng loạn.
Tôi gắng giữ bình tĩnh, lạnh lùng .
“Anh định làm gì? Còn động tay động chân ?”
Tần Hạ cúi đầu, nhắm mắt .
Lúc ngẩng lên, khóe môi mang theo nụ nhàn nhạt.
Bình tĩnh, mà điên cuồng.
“Chị ơi, chị thể thốt hai từ tàn nhẫn như thế?”
“Là do dạo bận, kịp ở bên chị, chị giận đúng ?”
“Vậy làm chị mới hết giận đây?”
“Đánh ? Mắng ? Hay để quỳ xuống xin chị?”
Tôi sững , thốt nổi thành lời.
Đây là lần đầu tiên chúng cãi .
Tôi từng nghĩ làm hành động cực đoan như .
Càng ngờ, Tần Hạ thật sự quỳ xuống.
Anh chống hai tay lên tường, giam chặt trong gian chật hẹp.
Ngẩng mặt lên, nắm lấy tay .
Tự tát má.
Bàn tay trắng trẻo lập tức in rõ dấu vết đỏ bừng.
Anh mặt , khóe mắt ửng đỏ, nhưng vẫn mỉm dịu dàng.
“Không trách chị nhắc đến Thẩm Vy Vy, mà còn để tâm, đúng là đáng chết.”
“Chị ơi, sẽ yêu mới nào hết.”
“Trong lòng chỉ một chị, nếu chị tin, thể nhốt trong nhà.”
“Không, chi bằng kết hôn luôn , kết hôn , mọi thứ của đều là của chị.”
Mỗi lời thốt , trái tim trĩu nặng thêm một phần.
Rõ ràng là tư thế ngẩng đầu van nài.
run sợ là .
Tôi hoảng hốt, chỉ nhanh chóng chạy thoát khỏi đây.
Tần Hạ tay cực nhanh.
Anh kéo trở , đè lên giường.
Tôi tức giận đến đỏ mặt, co chân định đá .
Lại kẹp chặt lấy hai chân.
Căn phòng thuê cách âm kém.
Tôi dám hét lớn, chỉ thể hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi mắng .
“Tần Hạ, buông !”
“Anh hiểu tiếng ? Tôi bảo thả —”
cho bất kỳ cơ hội phản kháng nào.
Như phát điên, hôn tới tấp.
Tần Hạ quá hiểu cách khiến đánh mất lý trí.
Những ngón tay thon dài trượt dọc theo eo .
Chậm rãi tiến xuống .
Chiếc váy ngủ mềm mại vứt nơi đầu giường.
Những nụ hôn dày đặc kẽ hở, khiến mềm nhũn cả .
Tôi hiểu nổi, mọi chuyện thành thế .
Nỗi bất lực trào dâng đánh sập phòng tuyến cuối cùng trong lòng .
Tôi bật , nức nở gọi :
“Tần Hạ, đừng như … Tôi sợ…”
Cảm giác ngột ngạt cuối cùng cũng dừng .
Anh chống hai tay bên gối , đầu cúi thấp.
Ngoài cửa sổ, gió gào mưa rít.
Từng giọt nước lạnh lẽo rơi ngực .
Tần Hạ .
8
Đây là lần đầu tiên Tần Hạ bộc lộ sự yếu đuối mặt .
Ngay cả khi nhà phá sản năm đó.
Anh từ cao rơi xuống tận đáy vực, vẫn bình thản chấp nhận biến cố.
Chưa bao giờ nhắc đến cha .
Cứ như thể, vốn dĩ nên cùng chen chúc trong căn phòng chật hẹp , trải qua sáu năm xuân hạ thu đông.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên.
Phá vỡ bầu khí đông cứng .
Tôi lập tức đẩy Tần Hạ , tìm điện thoại.
Người gọi tới là cha của Tần Hạ.
“Tiểu Tịch, khuya thế làm phiền cháu, thật ngại quá.”
Tôi vội vàng điều chỉnh giọng .
“Không chú, chuyện gì gấp ạ?”
“À, chú hỏi, Tiểu Hạ liên lạc với cháu ?”
“Quản gia chiều nay nó lái xe ngoài, đến giờ vẫn về, gọi điện thì tắt máy.”
Tôi đầu Tần Hạ—
Vừa nãy đề phòng, đẩy ngã xuống khỏi giường.
Giờ đang bệt đất, dáng vẻ mệt mỏi.
Đôi mắt ướt át, bên môi còn vương giọt máu đỏ tươi.
Cảnh tượng đó khiến tim thắt .
“Anh … …”
Thấy lúng túng biết trả lời thế nào, Tần Hạ dậy, định giành lấy điện thoại.
“Để .”
Tôi vội vàng bịt miệng .
Nửa đêm thế , nếu để chú Tần biết con trai đang ở đây.
Tôi biết giải thích thế nào cho ?
Bên điện thoại, cha Tần Hạ nghi ngờ hỏi:
“Tiểu Hạ đang ở chỗ cháu ? Chú hình như thấy tiếng nó.”
Tôi cuống quýt đáp:
“Chú nhầm ạ! Vừa nãy là tiếng TV.”
“Ờm, lẽ điện thoại hết pin thôi, lớn , chắc ạ.”
“Chú đừng lo, để cháu thử gọi cho , liên lạc sẽ báo chú ngay!”
“…Vậy phiền cháu nhé. Sáng mai Tiểu Hạ tham dự cuộc họp hội đồng quản trị, nếu gọi nó, nhớ nhắc nó tuyệt đối trễ.”
Cúp máy , căn phòng rơi yên tĩnh.
Tôi khẽ hỏi :
“Tần Hạ, tại tắt máy?”