Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Chu Hướng Nam - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Vậy nên lần này, bán Chu Hướng Nam đi, cậu ta cũng chẳng thấy có gì đáng bận tâm.

 

Ngược lại, đây còn là một bài học để cô ta hiểu rằng:

 

Mọi thứ trong nhà này, sau này đều do cậu ta quyết định.

 

Chỉ là—cái chec của Chu Hướng Nam lại nằm ngoài dự đoán của cậu ta.

 

Cậu ta chỉ định dạy cho cô ta một bài học thôi, không ngờ lần này sự chú ý của mọi người đều đổ dồn lên cô ta.

 

Khi nhìn thấy x á c của "đứa con vô dụng", cậu ta lập tức nôn thốc nôn tháo.

 

Xác chec đó thật sự quá kinh khủng.


Lần đầu tiên trong suốt hai mươi năm cuộc đời, Chu Hướng Văn cảm thấy sợ hãi.

 

Cậu ta nghĩ, lần này bố mẹ có lẽ không thể bảo vệ mình được nữa.

 

Chu Hướng Văn thích một cô gái, rất xinh đẹp.

 

Cậu ta còn dự định sẽ theo đuổi cô ấy khi lên đại học.

 

Không do dự, cậu ta nhặt một viên đá lên đ ậ p n á t gương mặt của Chu Hướng Nam.

 

Từng con giòi trắng mũm mĩm bò lúc nhúc, đôi mắt trống rỗng, đen kịt.

 

Chu Hướng Văn sợ hãi quay mặt đi.

 

Cậu ta cố gắng giữ bình tĩnh để về nhà.

 

Rất kỳ lạ, đêm đó cậu ta ngủ một giấc không mộng mị.

 

Hai người đàn ông hôm đó đi cùng Tô Thanh đã chạy ra ngoại tỉnh, còn Tô Thanh—người đã đích thân gi*t ch*t Chu Hướng Nam—cũng sẽ không dám báo cảnh sát.

 

Ở cái huyện nhỏ này, nếu có người ch*t, mọi người đều sẽ biết.

 

Chu Hướng Văn nghĩ, chỉ cần vượt qua khoảng thời gian này, chỉ cần cậu ta và bố mẹ không nói gì, sẽ không ai phát hiện ra.

 

Khi mẹ hỏi Chu Hướng Nam đã đi đâu vào bữa trưa, tim cậu ta đập chậm mất mấy nhịp.

 

Vội vàng phủ nhận.

 

Nhìn vẻ mặt trầm tư của mẹ, ánh mắt dửng dưng của bố khi đang ăn cơm, không ai nghi ngờ điều gì.

 

Chu Hướng Văn thở phào nhẹ nhõm.

 

Ngay sau đó, trong lòng cậu ta dâng lên một cơn bực bội.

 

Tất cả là tại Chu Hướng Nam, nếu hôm đó nó ngoan ngoãn nghe lời, thì có chuyện gì xảy ra đâu?

 

Chu Hướng Văn cân nhắc xem nên nói thật với bố mẹ thế nào.

 

Cậu ta biết, bố mẹ nhất định sẽ bảo vệ cậu ta.

 

Bởi vì-

 

Cậu ta mới là "đứa con" của gia đình này.

 

Đây là kết luận mà suốt hai mươi năm gây chuyện, cậu ta đã tự rút ra.

 

Bất kể cậu ta làm gì, bố mẹ cũng sẽ giúp cậu ta.

 

Dù sao thì, cũng chỉ là ch*t đi một đứa con gái "vô dụng" mà thôi.

 

Huống hồ, là do chính Chu Hướng Nam tự tìm đường ch*t. Nếu tối đó cô ta ngoan ngoãn nghe lời, thì đã có thể bình an trở về nhà rồi.

 

Chu Hướng Văn đã quên mất rằng, vào cái đêm công bố điểm thi đại học, lúc đầu khi cậu ta rủ Chu Hướng Nam ra ngoài ăn đêm, cô đã từ chối.

 

Cậu ta gọi ba lần, mẹ cũng đứng bên cạnh mắng cô nhiều chuyện, có đồ ăn đêm mà không chịu ra ăn, cứ phải mời mọc mãi. Thế nên, Chu Hướng Nam mới miễn cưỡng theo anh trai ra ngoài.

 

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Chu Hướng Nam mặc một chiếc áo phông cũ đã bạc màu, đôi giày dưới chân cũng rách nát. Còn người anh trai của cô, cậu ta khoác lên mình những bộ quần áo sành điệu, đi đôi giày mới nhất.

 


"Anh ơi." Chu Hướng Nam cười rạng rỡ, giọng nói ngọt ngào. Đây là một trong những khoảnh khắc hiếm hoi trong cuộc đời cô cảm thấy được sự ấm áp.

 

"Lát nữa chúng ta cùng về nhà nhé."

 

"Ừ." Chu Hướng Văn ho khẽ một tiếng.

 

 

14.

 

Chu Hướng Văn cuối cùng cũng không chịu nổi áp lực mà thú nhận với bố mẹ.

 

Đúng như dự đoán, họ vô cùng giận dữ. Tôi lặng lẽ xoay quanh họ, quan sát phản ứng của từng người.

 

Khi mới nghe tin, mẹ dường như không thể tin được, đôi mắt bà ta trợn to, trông chẳng khác nào một con mèo mập già nua.

 

"Hướng Nam ch*t rồi?" Một lúc lâu sau, bà ta mới run rẩy lên tiếng.

 

Đây là lần đầu tiên mẹ gọi tên tôi mà không kèm theo những lời mắng nhiếc, nhục mạ.

 

Tên tôi là Hướng Nam. Ban đầu, khi còn trong bụng mẹ, họ định đặt là "Hướng Nam" (向南 - nghĩa là "hướng về phương Nam"). Nhưng khi tôi chào đời là một đứa con gái, họ đổi thành "Hướng Nam" (向男 - nghĩa là "hướng về con trai"), như một sự bù đắp cho nỗi đau không sinh được con trai của họ.

 

"Ừm, con nhỏ đó ch*t rồi." Chu Hướng Văn cứng nhắc đáp.

 

Mẹ tôi đỏ hoe mắt, môi run rẩy: "Lúc ra ngoài chẳng phải vẫn khỏe mạnh sao, sao đột nhiên lại..."

 

Ánh nắng len lỏi vào căn nhà trông có vẻ ấm áp này, bầu không khí trong phòng khách như đông cứng lại.

 

Bố tôi thở dài một hơi thật dài: "Dù sao thì, người cũng ch*t rồi."

 

Mẹ trừng mắt nhìn cậu ta: "Hướng Nam lúc ra ngoài vẫn bình thường, Chu Hướng Văn, có phải con đưa nó ra ngoài cho đám bạn bè lêu lổng của con không?"

 

Chu Hướng Văn vò đầu bứt tóc, căm giận nói: "Con chỉ đưa nó đi chơi thôi, ai mà ngờ nó lại phản kháng rồi làm ầm lên chứ!"

 

"Chát——"


Bàn tay mẹ run rẩy, còn bố thì ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.

 

"Mẹ, mẹ vì Chu Hướng Nam mà đ á n h con ư?" Chu Hướng Văn không thể tin nổi, ôm lấy mặt mình.

 

"Nó là em gái con mà!" Mẹ thét lên đau đớn.

 

"Hừ." Chu Hướng Văn cười khẩy, vẫn ôm lấy má, "Chu Hướng Nam là con gái mẹ, mẹ dám thừa nhận điều đó sao? Tất cả những gì con làm chẳng phải đều được mẹ cho phép sao?"

 

"Mẹ, tối đó Chu Hướng Nam nói không muốn đi, chính mẹ đã mắng nó và é p nó ra ngoài đấy chứ!"

 

"Nó mất tích sáu ngày rồi, mẹ có bao giờ nghĩ đến chuyện tìm nó đâu? À không, cũng có đấy. Chỉ là khi không có ai rửa bát, làm việc nhà giúp mẹ, mẹ mới nhớ đến nó, rồi lại chửi nó là 'đồ vô dụng'."

 

Bàn tay mẹ run lên giữa không trung, nhưng khi định vung xuống thì bị Chu Hướng Văn chặn lại.

 

Cậu ta đ ẩ y mạnh một cái, mẹ ngã xuống sàn: "Mẹ à, tất cả những điều này đều là mẹ dạy con mà. Con gái đều là đồ vô dụng, đúng không?"


"Sao mẹ lại tức giận chứ?" Chu Hướng Văn nhếch môi, nhìn mẹ bằng ánh mắt lạnh lùng.

 

Mẹ trừng mắt đầy kinh ngạc, lần đầu tiên thấy đứa con trai ngoan ngoãn, hiếu thảo mà mình vẫn hãnh diện lại lộ ra bộ mặt thật trước mặt bà: "Tiểu Văn, sao con có thể đối xử với mẹ như vậy? Mẹ là mẹ con mà!"

 

Mẹ ngồi bệt xuống đất, òa khóc.

 

"Đủ rồi."

 

Người cha đã im lặng quan sát hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng: "Hướng Nam đã ch*t rồi, bà còn muốn đẩy cả con trai mình vào toò nữa sao?"

 

Ông ta nói từng chữ một: "Tiểu Văn còn nhỏ, không hiểu chuyện, chỉ là đưa Hướng Nam ra ngoài chơi thôi. Nhưng chúng ta chỉ có một đứa con, không thể để nó xảy ra chuyện được."

 

Tiếng khóc của mẹ lập tức im bặt. Bà ta nhìn chồng như thể lần đầu tiên quen biết ông: "Thế còn Hướng Nam thì sao?"

 

Chưa kịp để bố trả lời, Chu Hướng Văn đã lên tiếng trước, giọng gấp gáp: "Mẹ, nếu mẹ không giúp con, con cũng sẽ bị b ắ t đấy."

 

Cậu ta và đám người của Tô Thanh chẳng có quan hệ thân thiết gì, nếu mọi chuyện bại lộ, cậu ta chắc chắn cũng sẽ bị lôi vào.

 

"Mẹ, mẹ phải giúp con." Chu Hướng Văn hạ giọng, dịu dàng dỗ dành: "Mẹ có muốn nhìn con bị b ắ t không?"

 

Mẹ không khóc nữa. Bà ta lẩm bẩm: "Sao có thể chứ, con là con trai của mẹ mà..."

 

Câu nói chưa dứt thì tôi đã đứng ở gần đó, lặng lẽ nhìn bà ta.

 

Đôi mắt tôi khô khốc, nhưng tôi sẽ không khóc nữa.

 

Mẹ à, câu mà mẹ chưa nói hết kia, có phải mẹ chợt nhớ ra tôi cũng là con của mẹ không?

 

"Hahaha..."

 

Tôi bật cười khe khẽ. Có lẽ bà ta không nhớ ra đâu.

 

Ngày hôm sau, tôi tận mắt nhìn thấy mẹ gọi điện khóc lóc với họ hàng: "Con bé Hướng Nam này thật bướng bỉnh, nó bỏ nhà đi theo một thằng con trai nào đó rồi..."

 

Chu Hướng Văn cùng bố đi thăm một cái đập nước, đó là một đập mới xây, người không nhiều lắm. Bố đứng dưới gốc cây, nhìn mặt nước yên ả, nói: "Tiểu Văn, sau này đừng cứng đầu như thế nữa."

 


Chu Hướng Văn ngoan ngoãn đáp lại, nghiền tàn thuốc dưới chân: "Sẽ không đâu, lần sau con sẽ không cứng đầu nữa."

 

Tôi đã dùng mạng sống của mình để đổi lấy sự thay đổi này từ anh ta.

 

Loading...