CHỦ MẪU HẦU PHỦ - CHƯƠNG 7
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:33:24
Ta và kiên nhẫn chờ đợi nửa tháng.
Ta nóng lòng.
Chu Thế Đình còn nóng lòng hơn , mỗi tối đều ở chính viện, tu dưỡng tính, chỉ cùng hàn huyên chuyện vặt.
Kinh nguyệt của vẫn luôn đến, mười phần thì đến tám chín phần là mang thai .
Thật bất ngờ.
Nửa tháng , thái y bắt mạch, hỉ .
Một hòn đá trong lòng rơi xuống đất.
Gả Hầu phủ mấy tháng, bậc thang đầu tiên , cuối cùng cũng thuận lợi leo lên .
Ta đang nghĩ vì ở phủ mãi mà thai, suối nước nóng một chuyến . Có lẽ là, những sinh hoạt ở phủ, nào cũng căng thẳng, chịu tội.
Ta cảm nhận một chút vui vẻ nào.
Đêm ở trang viên suối nước nóng khác, khiến sáng sớm tỉnh dậy còn chút hoảng hốt.
Hoảng hốt tưởng rằng, giữa trời đất trắng xóa chỉ và .
chúng trở về, Thiền Thiền chiếm lấy , lập tức tỉnh táo .
Sau khi thai, thật sự vui mừng , Chu Thế Đình và lão phu nhân.
Thái độ của lão phu nhân đổi nhiều, bà đối với chân thành hơn mấy phần.
Thiền Thiền phát điên.
Khi nàng đến thỉnh an , chằm chằm bụng , ánh mắt hung ác.
Người bên cạnh nàng dọa sợ hết hồn.
Nha hầu phòng và ma ma quản sự của đều kiến nghị: “Phu nhân, cho nàng bước chân chính viện nữa.”
“Nàng là ái của Hầu gia, mỗi ngày đến thỉnh an , đây là lễ nghi của nàng . Không cho nàng đến, ngược thành của .” Ta .
Đại nha sốt ruột: “Tính mạng quan trọng hơn, nàng giỏi võ nghệ đấy. Lúc còn xuất giá, nàng dám đến cửa Quốc Công phủ khiêu khích .”
Ta nghĩ ngợi một lát: “Đi kho, chuyển đồ cưới hồi môn của chúng đây.”
Nhũ mẫu và đại nha gì.
Họ gật đầu, lập tức .
Tuyết rơi, Chu Thế Đình tan triều về phủ, xách theo đồ ăn tươi mới cho .
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
“… Đây là mỳ nước chua, ăn lúc còn nóng.” Bông tuyết rơi tóc mai , giống như một trai trẻ tuổi, hớn hở vui mừng.
Ta cảm ơn, nhưng vẫn khẩu vị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chu-mau-hau-phu/chuong-7.html.]
Thiền Thiền phái nha đến, mời Chu Thế Đình hai . Chu Thế Đình bảo nha về, tối nay rảnh qua đó, bên ngoài tuyết rơi lớn.
Ngày hôm , Thiền Thiền mặc một chiếc áo choàng gió màu đỏ rực, bên trong là trang phục cưỡi ngựa bó sát , cũng là màu đỏ rực rỡ.
Khắp nơi tuyết trắng, nàng như hoa mai đỏ trong tuyết, diễm lệ vô song.
Nguyệt Nương cũng đến thỉnh an, thấy ngẩn .
Trong sân thêm một cái xích đu, phủ đầy tuyết.
Thiền Thiền phòng, tủm tỉm : “Tống Đường, ngươi từng sảy thai hai , thể sinh con nữa ?”
Cả phòng im phăng phắc.
“To gan.” Ta nhẹ nhàng, “Thiền Thiền, ngươi kinh nửa năm , cũng nên quy củ chứ. Lớn tiếng kêu gào như , ngươi là quỳ từ đường ?”
Thiền Thiền phá lên: “Tướng quân , thích trẻ con. Hắn và , ân ái nhiều năm, sẽ nương tựa đến già. ngươi thai .”
Ngươi thai , cả trái tim tướng quân liền đặt hết lên ngươi.
Hắn thể thích trẻ con?
“Tống Đường, tướng quân chỉ nghỉ ngơi một năm, sẽ rời kinh.” Thiền Thiền lớn, , “Ngươi xem, còn cùng ?”
Nàng , đột nhiên rút roi dài .
Mọi sợ đến hồn bay phách lạc.
Thiền Thiền võ nghệ cao cường, một ngọn roi dài vung lên vun vút, hộ viện bên ngoài chắc cản nàng , huống chi là đám nha bà tử trong nội viện ?
Đại nha , nhũ mẫu của bộ đều che chở , trúng roi, thấy cả vết máu.
Ta cố sức chạy trốn ngoài.
Trong lúc chật vật, suýt chút nữa thì ngã nhào, Thiền Thiền phá lên.
“Loại khuê nữ thế gia tầm thường vô dụng như ngươi, dựa cái gì mà sinh con dưỡng cái cho tướng quân? Hắn sẽ ở kinh thành , sẽ cùng !” Thiền Thiền xông về phía .
Ta vốn tay chân luống cuống, khỏi cửa phòng liền lập tức vững.
Tuyết giá xích đu rơi hết, một cây cung dài, nặng ba mươi cân, nhắm ngay Thiền Thiền.
Ta trong tuyết, yên lặng nàng : “Láo xược! Bỏ roi xuống quỳ xuống, tha cho ngươi chết!”
Thiền Thiền khinh thường: “Ngươi bản lĩnh gì…”
Vèo một tiếng.
Mũi tên dài xé gió tuyết, xuyên thủng vai Thiền Thiền, cả nàng ghim chặt cột nhà chính.