Chủ Mẫu Trọng Sinh
Chương 4
9
Trong những năm làm quỷ, ta cố gắng trả thù nhưng lại phát hiện ma quỷ còn nhẹ hơn một cơn gió, chuyện gì cũng không làm được.
Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn theo.
Một năm sau khi ta mất, Ngụy Húc kết hôn với Đậu Phượng Lan.
Rất nhanh sau đó, Đậu Phượng Lan đã mang thai lần nữa và sinh ra một cặp song sinh.
Cuộc hôn nhân của con trai ta, Ngụy Sưởng, có nhiều khúc mắc, đến năm hai mươi tuổi nó mới kết hôn. Hoàn cảnh gia đình cô gái rất bình thường, bởi vì Đậu Phượng Lan từ chối đưa đủ lễ vật đính hôn.
Nhưng nàng lại nói với Ngụy Sưởng rằng: “Mẹ con mang tiếng xấu nên mới thành ra như vậy.”
Vì tương lai của Ngụy Húc mà nàng gả con gái của ta cho con trai của một quan viên có ích với Ngụy Húc, nàng hoàn toàn không quan tâm đến việc gã đó là tên ăn chơi trác táng.
Đậu Phượng Lan và Ngụy Húc đã sống một cuộc sống hạnh phúc trong vài năm. Nàng còn chủ động nạp cho Ngụy Húc bốn người thiếp, đức hạnh hơn ta rất nhiều.
Tuy nhiên, Ngụy Húc là tên có mới nới cũ, thậm chí hắn còn tưởng nhớ đến dung mạo của ta, nói rằng toàn bộ các cô gái trong kinh đô đều không đẹp bằng Quận chúa Hoa Dương.
Đỗ Phượng Lan giận đến hộc máu.
Mối quan hệ giữa nàng và bà bà cũng dần xấu đi. ==Truyện chỉ được đăng tải tại metruyen.me==
Của hồi môn của ta đã xài hết, con trai ta đến đòi tiền Ngụy Húc, Đậu Phượng Lan nói không có, bọn họ suýt chút nữa đã đánh nhau.
Sau này, Ngụy Húc đắc tội quyền quý. Đậu Phượng Lan lại không giỏi giao tiếp nên vô tình kéo thêm thù hận.
Phủ Quốc công bị tước danh hiệu.
Ngụy Sưởng trở về quê cày cấy mấy khu đất cằn cỗi, từ một thế tử nhà Quốc công biến thành một nông dân. Còn con gái của ta thì chịu đủ mọi tra tấn của nhà chồng, vì vậy hai đứa bé chết non, nó cũng chưa đến ba mươi đã bệnh mà qua đời.
Trước ngày mất, nó đã bò đến bên mộ ta, ôm bia đá và gọi từng tiếng mẹ.
“Cuối cùng con cũng hiểu người rồi, nương, nương ơi!”
Nó đã từng ngu ngốc giúp Đậu Phượng Lan đối phó với ta, khiến trái tim ta tan nát. Nhưng từng tiếng khóc trào máu gọi mẹ ấy lại xé rách tâm hồn ta.
Ta nhớ lại cảnh ấy mà thở không nổi.
Trong bốn năm kể từ khi trọng sinh, ta đã sắp xếp cài cắm bên cạnh nó hai quản sự đáng tin cậy, hy vọng sau này nó có thể gả cho một gia đình đáng tin cậy.
Những việc ta có thể làm cho nó chỉ có vậy.
Ta không cầu mong nó yêu ta, ở cái độ tuổi mà nó hẳn nên yêu Đậu Phượng Lan hơn. Nhưng ta cũng sẽ không ép mình ghét nó.
Nó là con gái của ta.
Kiếp trước nó đã sám hối rồi nên ta cũng tha thứ cho qua mọi chuyện.
10
Năm Vĩnh Xương thứ ba mươi ba, con gái ta là Ngụy Tụng đính hôn.
Nhà trai họ Vương, là cháu trai của Hoàng hậu. Vương Tứ Lang cao lớn, rắn rỏi, võ nghệ cao cường. Hắn hơi chất phát và không giỏi nói chuyện.
Đậu Phượng Lan nhìn thấy thế nên không vui cho lắm: “Người này không được?”
Tuy nhiên, kiếp này nàng không phải là phu nhân Quốc công, nàng chỉ là thiếp của Ngụy Húc, mà vợ mới cưới của Ngụy Húc còn điêu ngoa đanh đá hơn ta nhiều.
Nàng ta mắng Đậu Phượng Lan: “Ngươi bị mỡ heo che mờ mắt rồi à, cháu trai của Hoàng hậu nương nương đến lượt ngươi lựa chọn ư? Lời này của ngươi truyền ra ngoài thì cả nhà chúng ta phải chịu tai ương đấy.”
Con gái Ngụy Tụng của ta đã từng gặp Vương Tứ Lang một lần, nó cũng không thích hắn cho lắm.
Nó vẫn ở bên cạnh Đậu Phượng Lan, học thêu thùa với nàng và tâm sự rằng: “Người này nhìn hung dữ quá.”
Đậu Phượng Lan: “Ta thấy không có gì đặc biệt.”
Quản sự bên cạnh con gái mình là người mà ta cài vào. Bà ấy đem hết những chuyện nghe lén được kể cho bà bà.
Vợ cả của Ngụy Húc muốn gả con cho Vương gia nên mắng Đậu Phượng Lan một trận và cấm nàng gặp lại con gái ta.
Con gái ta rất lo lắng về việc lấy chồng.
Không ngờ, Vương Tứ Lang nhìn thô bạo như vậy mà lại rất đau lòng thay cho vợ mình. Một việc nhỏ thôi mà hắn cũng có thể phát hiện.
Ngụy Tụng thật sự rất hạnh phúc.
Cha mẹ chồng nó không phải là người hiền lành nhưng lại khôn khéo thạo đời, lại thêm nó là con gái ta nên rất lễ độ và thương yêu Ngụy Tụng.
Với sự yêu thương, động viên của Vương Tứ Lang bên trong và sự khen ngợi của cha mẹ chồng bên ngoài, Ngụy Tụng dần hòa nhập với xã hội hơn.
Nó cũng hay đến chỗ ta đi dạo.
Mỗi lần nhìn thấy nó ta chỉ nhờ người ta mang quà đến chứ không gọi nó lại ăn cơm.
Nó vẫn sẽ về phủ Quốc Công thăm Đậu Phượng Lan.
Nhưng sau khi nhìn thế giới rồi nhìn lại Đậu Phượng Lan, nó cảm thấy bản thân nàng ta có gì đó không ổn.
Sau đó, có người cố gắng leo lên giường Vương Tứ Lang. Cô nương kia bị hắn quát mắng, còn bị đuổi ra ngoài. Lúc đó con gái của ta mới nhận ra, diễn xuất của cô nương kia giống hệt Đậu Phượng Lan.
Khi đến gặp ta, nó đang mang thai và có làm cho ta một chiếc túi đựng tiền.
“Nương ơi, người đã bao giờ bị đối xử oan uổng chưa?” Nó hỏi ta.
Lúc đó ta chưa kịp nói gì nhưng nước mắt cứ rơi một cách khó chịu.
“Không có gì.” Ta quay lưng lại với nó.
“Người vì phụ thân mà thập tử nhất sinh, lại vì tiền đồ của phụ thân mà rời xa quê hương, bỏ lại cơ đồ, máu thịt chia cắt, cuối cùng…” Nó vừa nói vừa khóc.
Vợ chồng lục đục, cốt nhục chia lìa, từng dao từng dao cứa vào tim can.
Ta nhanh chóng rời đi và quay trở lại phòng ngủ.
Nước mắt tuôn rơi, ta khóc đến nghẹt thở. Đứa con gái ngu ngốc của ta, ta thật sự ghét nó vì đã chọc cho ta rơi nước mắt vào lúc này.
Kể từ ngày đó, con gái Ngụy Tụng của ta không gặp Đậu Phượng Lan nữa. Đậu Phượng Lan chủ động tìm nó thì nó đưa một ngàn lượng bạc cho nàng ta, nói là cảm tạ Đậu Phượng Lan đã dạy nó thêu thùa.
Từ nay trở đi, nó không còn liên quan gì đến Đậu Phượng Lan nữa.
Lại thêm hai năm trôi qua, Ngụy Húc cũng hoà ly với phu nhân của hắn.
Để lấy lòng ta và Hoàng hậu mà phụ nhân kia cùng nhà mẹ đẻ đã đi nói xấu Ngụy Húc khắp nơi.
Ngụy Húc bị bắt giam vì tội tham ô.
Cuộc hôn nhân của Ngụy Sưởng bị Đậu Phượng Lan can thiệp hai lần nên không thành, sau đó Ngụy Húc lại bị bỏ bắt giam nên những nhà có hoàn cảnh tốt một chút đều không muốn gả con gái của mình cho Ngụy Sưởng.
Ngụy Sưởng lại đến cầu xin ta.
Ta thẳng thắn nói với người khác: “Ta không có đứa con trai này, nó là con trai của Ngụy Húc.”
Nó hận ta đến cùng cực, chạy đến phủ Thục vương mắng ta độc ác, chặt đứt con đường sống của đứa con trai thân sinh.
“Vì sao lại sinh ra ta?” Nó gầm gừ hỏi ta.
Ta cũng tự hỏi tại sao mình lại sinh ra nó.
“Ta sẽ tự tử, đều là lỗi của bà, bà ép chết con trai mình.” Nó uy hiếp ta.
Ta đưa cho nó một con dao.
“Na Tra rút xương trả cha, cắt thịt trả mẹ, ngươi có giỏi thì chết ngay cổng nhà ta đi.”
Ta lạnh lùng nói.
Ngụy Sưởng sửng sốt.
Sau đó tè ra quần rồi bỏ chạy.
Nếu nó tự đâm thật thì không chừng ta cũng bằng lòng tha thứ cho nó, vì nó cũng là con của ta.
Cuối cùng Ngụy Sưởng cũng đón dâu ở tuổi hai mốt, đối phương là thứ nữ của một quán trà nhỏ trong kinh thành chứ không phải người kiếp trước nó cưới.
Bà bà của phủ Quốc công đã chết, Ngụy Húc cũng chết trong nhà lao. Đậu Phượng Lan thì nghèo khó phải trở về quê hương, nhưng kết quả chết giữa đường đi, quán trọ cuộn nàng ta trong chiếc chiếu rách rồi vứt đến bãi tha ma.
Con trai Ngụy Sưởng của ta chẳng có gì cả.
Nó về làng làm ruộng giống như kiếp trước.
“Nương ơi, con có thể giúp anh trai không?” Con gái hỏi ta.
“Làm ruộng không phải là ăn xin, nó còn mấy mẫu đất trong khi người khác còn chẳng có gì. Chúng ta tại sao phải giúp?”
Nói như vậy nhưng con gái ta là người mềm lòng, vẫn lén lút đưa một ít tiền cho chị dâu.
Ngụy Sưởng nhờ sự giúp đỡ của em gái mà có thể mua thêm ruộng.
Nó biết mình hoàn toàn không còn đường tiến lên nên chỉ tiếp tục làm ruộng, bán mặt cho đất bán lưng cho trời.
Khi gặp lại nó, ta đã bốn mươi tám tuổi.
Con gái ta sinh đứa thứ ba, Ngụy Sưởng đến uống rượu đầy tháng.
Ngụy Sưởng ba mươi tuổi, làn da rám nắng, trông giản dị và chân thật, như thể được thay da đổi thịt vậy.
Ta gần như không nhận ra nó.
Khi nhìn thấy ta, nói gọi ta một tiếng mẹ.
Ta không trả lời.
“Lần trước A Mạn bị sốt, muội muội nói thuốc hạ sốt đó là do người kiếm về, cảm ơn nương.” Hắn chân thành nói với ta.
A Mạn là con gái nó.
Nó đã trở thành một người cha và dường như hiểu được tình cảm mà cha mẹ dành cho con cái mình.
Nó không còn ghét ta nhiều nữa.
“A Mạn là một đứa bé ngoan.” Ta trả lời.
“Nó ngốc lắm. Dạy được hai chữ còn mệt hơn đào ba mẫu đất. Con giận đến nỗi nói nặng lời một chút mà nó giận con rất lâu. Cũng giống như khi người dạy con viết chữ, con đã hận người rất nhiều năm.” Nó nói.
Mắt ta đẫm lệ.
“Ngụy Sưởng, chúng ta không còn tình cảm mẹ con gì nữa, những chuyện này không cần phải nói.” Ta nói.
Nó gật đầu.
“Nương, hay là để A Mạn đến chỗ người ở mấy ngày nhé?” Nó hỏi.
“Người dạy nó giúp con với.”
Ta biết thời khắc này nó không còn tính kế gì nữa, chỉ là muốn xoa dịu mối quan hệ với ta mà thôi. Nếu không hắn sẽ đưa đứa con trai cả lại đây thay vì con gái mình.
Nó có hai đứa con trai.
“Không cần đâu.” Ta không chấp nhận.
Một mình ta sống trong phủ rộng lớn như vậy, quyền lực và của cải không thiếu.
Ta thích ở một mình và tận hưởng cuộc sống.
Sau khi ở cữ xong thì Ngụy Tụng tăng cân thấy rõ, nhìn rất phúc hậu.
Nó đi đến đứng nói chuyện cùng ta và Ngụy Sưởng.
Gió thổi nhẹ dưới mái hiên, ba chúng ta cùng đứng.
Ta từng mang thai mười tháng và sinh ra hai đứa con này. Chúng chính là máu thịt tách ra từ ta, và cũng đã từng ngu ngốc muốn cướp đi tất cả dinh dưỡng, thậm chí giết hại ta.
Bây giờ cả hai đều đã trưởng thành và có gia đình. Chúng ta đứng đây như ba cái cây.
Chúng ta chỉ là ba cái cây không liên quan tới nhau mà thôi.
-HẾT-