CHỦ MẪU TƯỚNG MÔN - 15
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:01:15
Lúc phát điên, gào lớn:
"Ký Sơ Đường là yêu ma quỷ quái!"
"Nàng bò lên từ cái giếng khô!"
"Nàng đến báo thù! Đến báo thù!"
*
Gào xong, đập đầu tường.
"Vũ Đồng... Vũ Đồng ?!"
"Xin ... ... với nàng!"
"Là nàng chịu giao bạc!"
"Là của nàng! Tất cả là của nàng!"
*
Hắn điên đến cực độ, bắt đầu cắn xé da thịt chính ,
Máu me đầm đìa, lộ cả xương trắng,
Ngay cả Tiểu Mãn cũng ghê tởm đến mức dám .
*
"Đó là báo ứng của ."
"Nếu sợ thì đừng , sớm muộn gì cũng chếc thôi."
"Chúng còn chuyện quan trọng hơn ."
*
Chuyện quan trọng hơn, chính là đón Giang Vũ về nhà.
*
Nghe , chồng của Giang Vũ dẫn phu quân nàng đến trang trại ở vài ngày,
Kết quả hạ nhân đốt sạch,
Cháy thành tro tàn, còn một mảnh xương cốt nguyên vẹn.
*
Tên hạ nhân đó từng chồng nàng đánh què,
Bị vứt đến trang trại, vợ con đói khát, đường sống,
Kẻ thì chếc, kẻ thì bán.
*
Hắn ôm hận suốt bao năm,
Chỉ chờ đến bây giờ.
*
Ngồi trong xe ngựa, nhẹ:
"Sao thể chỉ giải thoát cho ?"
"Đương nhiên cứu ngươi khỏi nước sôi lửa bỏng."
*
Giang Vũ lộ lúm đồng tiền.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Bọn họ trốn đến trang trại để chữa bệnh kín."
"Có đến tận hai mươi nữ nhân với đủ loại dung mạo chuẩn sẵn."
"Đáng tiếc... tửu sắc thành mê lộ, đường về thành Hoàng Tuyền"
"Bọn họ tự tìm đường chếc."
*
Tự tìm đường chếc ư?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chu-mau-tuong-mon/15.html.]
mà…
Vị đại phu đó, là tìm lâu mới mời .
Tên hạ nhân phóng hỏa , cũng cầm bạc của mà cao chạy xa bay .
*
Nàng sống ngay thẳng, dốc hết thủ đoạn việc bảo vệ gia tộc, bảo vệ giang sơn.
Vậy thì tướng quân, bảo vệ nàng .
*
Tháng Ba ấm áp,
Ta và Giang Vũ bên suối, ngắm nước chảy róc rách.
Tiểu Mãn bước đến, báo tin:
"Lục Luật chếc trong căn phòng tối ."
*
Ta , nước mắt lặng lẽ rơi.
"Giang Vũ, cũng tệ đúng ?"
Nàng , khẽ đáp:
"Chỉ cần còn sống, ai cũng tệ."
26
Năm con trai mười lăm tuổi, biên cương bùng nổ chiến sự.
Nó khoác lên bộ ngân giáp của ông nội, vác theo thương dài mà bước chiến trường cùng Giang Vũ.
*
Ngày nó lên đường, tuyết lớn phủ trắng đất trời.
Ta hỏi nó, điều gì với mẫu .
*
Nó dùng ánh mắt kiên nghị hệt như tổ phụ nó, nghiêm túc với :
"Dù nhi tử đủ trí tuệ sáng suốt, nhưng khi đến thời điểm tận tâm vì thiên hạ, tận lực vì bách tính, con cũng nên gánh vác, như tổ phụ từng ."
*
"Mẫu , đừng sợ con lấy da ngựa bọc thây mà trở về."
"Ý nghĩa của việc , chính là dốc trọn cả đời để điều đúng đắn."
"Cô cô , nhi tử cũng thể."
*
Cuối cùng, nó ngày càng giống tổ phụ ,
Dùng đôi vai non trẻ, gánh lấy trách nhiệm và khí phách của một dòng dõi tướng môn.
*
Giang Vũ mỉm , vẫy tay với .
"Chúng cuối cùng cũng phụ lòng tướng quân, đúng ?"
*
Ta gật đầu.
"Tất nhiên ."
*
May mắn , kiếp chúng phụ ai cả.
Quan trọng hơn... chúng phụ chính .
-HẾT-