Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Chủ Nhân, Tôi Muốn Làm Chuyện Xấu Với Em - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:41:02

Nói xong, rên gừ gừ mạnh hơn.

 

Có thể xem như là gấp gáp.

 

nuốt nước bọt một cách căng thẳng, nhớ đến dòng hướng dẫn đầu tiên trong sổ tay nuôi dưỡng Mị ma:

 

[Khi Mị ma đói khát, chủ nhân thể chủ động tiến gần, để họ ôm . Dù , nhiệt độ cơ thể và mùi hương của chủ nhân cũng thể giúp xoa dịu sự bức bối và cơn đói khát của họ.]

 

Thế là :

 

“Lục Ngang, nếu thực sự khó chịu quá, thật thể ôm mà.”

 

“Được.”

 

Mắt sáng lên, dang tay ôm lấy .

 

Lúc đầu tư thế còn nghiêm chỉnh.

 

chẳng bao lâu , thấy chỉ mải đỏ mặt mà hề chút phản cảm nào, lập tức trở nên táo bạo hơn.

 

Một tay đè lên lưng , một tay siết chặt eo .

 

Chiếc đuôi bám chặt lấy chân .

 

Mặt vùi hõm cổ , hít hà hết đến khác, thở phả lên da thịt .

 

Hơi nóng khiến đầu óc dần trở nên mơ hồ.

 

Mẹ ơi.

 

Cái bụng tám múi của Mị ma là hàng thật giá thật đấy!

 

Cảm giác như giá trị của tăng lên thêm vài bậc .

 

Lục Ngang dụi một lúc, bỗng khàn giọng :

 

“Tống Ngư, vẫn thấy khó chịu.”

 

đang lén lút quan sát hình dáng cơ bụng , đầu óc mơ màng buột miệng hỏi theo bản năng:

 

“Vậy còn gì nữa?”

 

Anh ngẩng đầu.

 

“Muốn hôn em, ?”

 

“…”

 

6

 

lưỡng lự: “Thôi .”

 

Thế mật quá.

 

Thật sự ngại.

 

Lục Ngang cụp mắt, trông vẻ hụt hẫng.

 

“Được thôi, cả. Thực cũng đến mức khó chịu lắm, chỉ cần ôm em thế chắc thể tạm chịu đựng .

 

“Chủ nhân, ngủ , đừng lo cho . Sáng mai tỉnh dậy vẫn sẽ nấu bữa sáng cho em.”

 

“…”

 

Lạ ghê.

 

Sao thoáng ngửi thấy mùi nồng nhỉ?

 

vốn mê hoặc từ lâu, nên lập tức lo lắng :

 

“Anh đừng hiểu lầm, ý gì khác . Chỉ là thấy hôn môi nhanh quá. Với , cũng đừng tự ấm ức như , nuôi thì chắc chắn sẽ trách nhiệm với .”

 

“Thật ?”

 

“Thật mà. Anh hôn thì cứ hôn, nhưng chỉ hôn một cái thôi.”

 

ngại ngùng mím môi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chu-nhan-toi-muon-lam-chuyen-xau-voi-em/chuong-4.html.]

“Cảm ơn chủ nhân.”

 

Lục Ngang ngẩng đầu khỏi cổ .

 

cứ tưởng sẽ lập tức hôn lên môi để giải tỏa cơn đói khát, nhưng

 

Anh bắt đầu từ cằm.

 

Rồi vươn đầu lưỡi , l.i.ế.m như một con thú nhỏ.

 

Chậm rãi dỗ dành .

 

mơ màng nghĩ.

 

Cũng đúng.

 

Dù gì Mị ma cũng là một loài sinh vật bám .

 

cảm giác ẩm ướt nơi cằm khiến nhịn mà theo bản năng giơ tay lên lau.

 

Tự nhiên thế nào chạm ngay môi Lục Ngang.

 

Anh thuận thế tiếp tục hôn ngón tay .

 

Vừa hôn chăm chú, đôi mắt đen láy sâu thẳm.

 

Hức.

 

Càng ngày càng giống cún con .

 

chịu nổi nữa, chỉ dùng tay còn kéo nhẹ đuôi .

 

Giục: “Lục Ngang, mau hôn môi , đừng chơi nữa. cho hôn lâu hơn một chút cũng mà?”

 

7

 

Nuông chiều Mị ma quá mức, kết cục là môi hôn đến sưng, lưỡi còn rách một vết nhỏ.

 

Không cũng thấy đau.

 

Mà kẻ gây họa thì đang cầm túi đá giúp giảm sưng.

 

Ăn no uống đủ, Lục Ngang trở về dáng vẻ lạnh nhạt ít lời như .

 

“Đau ?”

 

“Không đau.”

 

đỏ mặt lắc đầu, tay vẫn nhẹ nhàng nắm lấy đuôi .

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

thì, cái đồ mặt dày như cũng hôn đến sung sướng quá trời.

 

Mị ma quả nhiên hổ danh là Mị ma, quá giỏi trong việc khiến con đánh mất lý trí.

 

Quyến rũ đến mức khiến vứt bỏ thứ, trong đầu chỉ suy nghĩ mật với bọn họ.

 

Nghĩ đến những hình ảnh , kích thích, tim đập thình thịch, vội ho nhẹ một tiếng, cố gắng lấy lý trí.

 

Phải chút gì đó nghiêm túc hơn mới .

 

Không thì sợ nhịn nổi mà giở trò lưu manh.

 

“Lục Ngang, Mị ma mấy chỉ cần cảm thấy đói… khụ, ý là kiểu đói , thì nhất định chuyện mật với chủ nhân mới khôi phục bình thường ?”

 

Lục Ngang gật đầu.

 

“Ừm.”

 

“Vậy đây cũng từng như thế với chủ nhân ?”

 

“Không .”

 

Lục Ngang giải thích: “ chủ nhân , chỉ em là chủ nhân thôi.”

 

ngạc nhiên nhưng cũng dễ hiểu.

 

“Cũng đúng, dù gì ai mà mua nỡ trả chứ.”

 

Loading...