Chú ý! Đừng Đăng Mã Gọi Món Lên Vòng Bạn Bè - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
01
Hôm nay là ngày phát lương.
Cũng là ngày phải "hiếu kính" cô bạn thân Giang Ninh, tôi rủ cô ấy đi ăn một nhà hàng Nhật mà tôi đã thèm từ lâu.
Lâu ngày không gặp, hai đứa vừa ăn vừa chụp hình, chỉnh ảnh rồi hí hửng đăng một bộ chín tấm lên mạng.
Ăn gần xong, nhân viên đột nhiên mang lên cả chục món nữa, bày đầy bàn.
Lúc đầu mải tám chuyện nên không ai để ý có gì sai.
Tôi với Giang Ninh mỗi người gắp vài đũa, thử mấy món mới.
Bỗng tôi nhìn thấy một chiếc càng cua huỳnh đế to tổ bố nằm chỏng chơ trên đĩa, lập tức đơ người.
Đây chẳng phải là những món đắt đỏ nằm ở trang cuối thực đơn sao?
Chỉ một món thôi cũng đủ tiêu hết nửa tháng lương của tôi!
Tôi lập tức gọi phục vụ tới:
“Các bạn mang nhầm món rồi! Mấy món này chúng tôi đâu có gọi, đắt như vậy, tôi không thanh toán đâu nhé!”
Phục vụ cầm kẹp giấy trên bàn, rút ra một tờ đưa cho tôi, giọng hơi cáu:
“Đơn này đặt qua mã QR trên bàn, từ phía bên mình quét lên ạ.”
Tôi cúi nhìn đúng là bàn mình thật!
Bạn thân tôi vội vàng giơ hai tay, mặt đầy vô tội:
“Không phải tớ gọi đâu!”
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
02
Chúng tôi gọi quản lý đến. Ông ta nhìn chúng tôi bằng ánh mắt khinh khỉnh, như thể chúng tôi định quỵt tiền.
Sau một hồi "cân nhắc", ông ta đồng ý hủy những món chưa đụng tới.
Còn những món đã ăn rồi thì nhất định bắt phải thanh toán.
Đơn hàng thứ hai toàn là hải sản đắt đỏ, dù đã trừ đi mấy món bị trả, vẫn còn tới 12.000 tệ!
Tôi đâu phải con nợ quốc dân, gánh nổi số tiền đó?
Cãi lý không được, đành phải báo cảnh sát.
Cảnh sát đến, hỏi han, điều tra, cuối cùng kết luận rằng:
“Đơn đặt đúng là từ phía các cô quét mã, và đồ ăn cũng đã ăn rồi, phải thanh toán thôi.”
Quản lý cũng "rất hiểu chuyện", nói rằng "nể mặt cảnh sát" nên sẽ giảm giá cho, chỉ cần trả thêm 5.000 tệ nữa là được.
Chuyện đến nước này, không còn cách nào khác. Tôi bấm bụng trả tiền, rồi ngồi xuống ăn nốt phần còn lại với bạn thân.
Coi như tháng này làm không công.
Giang Ninh xoa đầu tôi, rồi chuyển khoản cho tôi 2.500 tệ:
“Thôi nào Kha Kha, đừng buồn nữa! Tớ chịu một nửa với cậu, coi như xui xẻo.
Sai ở chỗ tụi mình không nên ăn mấy món vừa mang ra ấy.”
“Cứ coi như tiêu xài quá tay một lần, cũng nên biết món ăn hơn nghìn tệ có vị gì... huhu...”
Vừa nói, nước mắt cô ấy vừa rớt vừa cười, chảy cả ra khóe miệng.
Tôi gật đầu cay đắng, mở vòng bạn bè lên định đăng một trạng thái than thở.
Bài trước được khá nhiều like, mỗi lần có ai mới bấm thích là tôi lại tự lướt vào ngắm hình một lần.
Nhưng lần này nhìn kỹ lại, tôi hoảng hồn: trong một bức ảnh, góc bàn lộ rõ mã QR đặt món!
Tôi chợt hiểu ra chuyện gì đang xảy ra:
“Chết tiệt, có khi nào là bạn bè trong danh sách chơi khăm mình?!”
Toát mồ hôi lạnh.
Tôi vội vã quay lại tìm quản lý, nhưng ông ta mất kiên nhẫn:
“Cảnh sát đi rồi cô lại đổi ý à? Quan trọng là đồ ăn các cô đã ăn rồi, tôi đâu thể mời không được.”
Tôi lắc đầu:
“Tôi chỉ muốn biết đơn thứ hai đó được đặt từ tài khoản nào thôi.”
03
Ông ta miễn cưỡng mở hệ thống quản lý đơn hàng. Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình.
Quả nhiên đơn thứ hai không phải đặt từ số điện thoại của tôi!
Tôi nhanh chóng chụp lại số đó, nhưng danh bạ không nhận ra, tìm WeChat cũng không ra.
Không còn cách nào, tôi quay lại bàn và gọi thẳng vào số đó.
Đầu dây bên kia là một giọng đàn ông.
Tôi lớn tiếng chất vấn:
“Anh là ai? Tại sao lại dùng mã đặt món của tôi để hãm hại tôi?”
Đối phương im lặng một giây.
Sau đó cười khẩy đầy đê tiện:
“Đáng đời! Con nhỏ sống ảo khoe của!”
Rồi cúp máy thẳng.
Tôi gọi lại thì thuê bao đã không thể liên lạc được nữa.
Trong danh sách bạn bè WeChat của tôi có rất nhiều người chỉ từng tiếp xúc một hai lần.
Tạm thời không thể biết được là ai giở trò.
Tôi và Giang Ninh đành gói đồ ăn lại, rời khỏi nhà hàng, về nhà để từ từ điều tra.
Chủ quán còn đứng sau lưng giễu cợt:
“Cảm ơn quý khách, lần sau lại đến nhé!”
Tôi tức điên, quay đầu mắng:
“Ông cũng chẳng tốt lành gì! Hai người gọi cả đống đồ ăn, vượt xa lượng bình thường mà cũng không kiểm tra lại đơn, chỉ chăm chăm phục vụ lên món cho xong! Ông muốn kiếm tiền đến phát điên rồi à?!”
Mặt ông ta biến sắc, quay người bỏ đi.
Tới tủ nhận hàng dưới nhà thì đúng lúc có người đang lấy đồ, tôi đứng chờ phía sau.
Càng nghĩ đến chuyện tối nay tôi càng bực.
Tôi rút điện thoại ra, vào các nền tảng mua bán xe cũ, trung tâm hỗ trợ vô sinh hiếm muộn, app mát-xa tại nhà,…
Tất cả phần đăng ký, tôi đều điền vào số điện thoại kia.
Làm xong một loạt, trong lòng cũng hả giận phần nào.
Lúc đó, người trước mặt vừa nhận hàng xong thì điện thoại reo.
Anh ta nghe máy vài giây rồi chửi ầm lên:
“Đồ khốn! Gọi quảng cáo thì cả nhà mày đi đời! Tao bán xe hồi nào chứ?!”
Tôi há hốc mồm.
Tìm khắp nơi không thấy, ai ngờ lại tình cờ đụng trúng ngay trước mắt!
Hóa ra là hắn!
04
Tôi sống ở tầng 15, còn hắn Nhậm Minh, là hàng xóm tầng 16.
Từ lâu rồi, hắn chủ động kết bạn với tôi qua nhóm cư dân chung cư.
Lần đó, Giang Ninh đi du lịch về có mua giúp tôi một con thú bông Jellycat.
Lúc ghi địa chỉ giao hàng, cô ấy ghi nhầm tầng, nên gói hàng được chuyển nhầm lên nhà Nhậm Minh.
Hắn bảo tôi phải tự lên lấy.
Khi tôi đến, gói hàng đã bị bóc sẵn, cả hoá đơn lẫn thú bông đều lấm lem dấu tay bẩn.
Hắn chỉ tay vào một bé gái trong nhà, rũ bỏ trách nhiệm:
“Con gái tôi mở đấy. Ai bảo cô ghi nhầm tầng? Không lẽ cô tính toán với trẻ con?”
Tôi nhìn con chó bông màu trắng tuyết, trên đầu nó in rõ một dấu ngón tay cái còn to hơn cả ngón tay tôi.
Bất lực lắc đầu.
Dù sao thì cũng là lỗi của bên tôi trước.
Tôi cũng chẳng buồn đôi co, câu “cảm ơn” đang định nói cũng nuốt lại, xoay người rời đi.
Sau lưng còn nghe hắn lầm bầm:
“Cái con búp bê rách nát đó mà cũng vài trăm tệ, đúng là lắm tiền không biết tiêu vào đâu.”
Đó là lần duy nhất chúng tôi tiếp xúc, mà cũng chẳng vui vẻ gì.
Sau đó tôi gần như quên luôn sự tồn tại của hắn trong danh bạ WeChat.
Hắn dùng số điện thoại khác để đăng ký WeChat, nên khi tra cứu lần đầu, tôi không nhận ra.
Nghĩ đến đây, tôi đổi sang điện thoại công việc, gọi lại vào số điện thoại kia.
Lúc này, hắn vừa nhận cuộc gọi quấy rối thứ hai, đang đứng chửi loạn.
Thấy điện thoại lại reo, hắn lầm bầm chửi:
“Lần này mày mà còn quảng cáo nữa tao chửi chết!”
Rồi bắt máy, giọng cục cằn xuyên qua không gian và loa điện thoại.
Tôi đứng ngay sau lưng hắn, lạnh giọng nói:
“Vì anh mà tôi mất thêm 5.000 tệ. Một xu cũng không thiếu. Mau trả tôi đi.”
Hắn nghe ra có gì đó sai sai, cứng đờ người quay lại.
Dập máy, gượng cười:
“Cô cũng giỏi điều tra đấy nhỉ?”
Rồi như chợt hiểu ra, sắc mặt tối sầm:
“Đám cuộc gọi quấy rối kia… là cô làm à?”
05
Tôi nhún vai:
“Chỉ là đáp trả thôi.”
Hắn lật mắt khinh bỉ:
“Cô bỏ cả đống tiền mua một con thú bông rách nát, ăn một bữa vài ngàn tệ không phải là chuyện bình thường sao? Đồ ăn chẳng phải cô đã ăn rồi à? Dựa vào đâu mà đòi tôi trả tiền? Mấy cô nàng sống ảo đúng là tham không đáy.”
Hắn mắng một tràng, rồi xách cả bao lớn đầy đồ chuyển phát nhanh, chui tọt vào thang máy vừa mở ra.
Sau đó điên cuồng bấm nút đóng cửa để ngăn tôi lên cùng.
Trước khi cửa đóng hẳn, tôi nhìn chằm chằm hắn, quát lớn:
“Được thôi! Vậy thì chúng ta cùng chơi đến cùng!”
Con Jellycat đó đúng là đâm vào tim hắn thật.
Chuyện qua bao lâu mà còn để bụng, đến mức tìm cách trả thù?
Tôi lấy lại đồ chuyển phát, về nhà lập tức gọi cho Giang Ninh bàn kế.