CHÚNG TA NHẤT ĐỊNH SẼ HẠNH PHÚC - Chương 5: Thách thức
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:06:08
Đến tháng thứ ba, chuyến du lịch của Phó Dực và Trình Nhã cuối cùng cũng kết thúc, họ về nước.
Vừa đặt chân đến quê nhà, Phó Dực mới chợt nhớ tới cô con gái đáng thương ở kiếp .
Thế là ngay buổi chiều hôm , tới cổng trường mẫu giáo, định đón Duyên Duyên tan học.
và vô tình chạm mặt ở cổng trường.
Trong tay Phó Dực là một con búp bê—loại mà Duẫn Duẫn ghét nhất.
Vừa thấy , vẻ mặt lộ rõ sự chột và lúng túng.
“Thẩm Ý, … công ty việc gấp nên nước ngoài, quên mất kịp báo em…”
chỉ hờ hững đáp một tiếng.
Rõ ràng là du lịch với tình cũ, còn lấy lý do là “công việc”,
Cái miệng đúng là chẳng nổi một câu thật lòng, chỉ khiến càng thêm khinh thường.
cũng chẳng , chỉ cần ký tờ đơn ly hôn, gì cũng mặc kệ.
Có lẽ thấy quá lạnh nhạt, hoặc lẽ là cắn rứt lương tâm,
Hắn bắt đầu sốt sắng định giải thích thêm.
, liền cắt ngang:
“Tan học , Duẫn Duẫn sắp .”
Phó Dực đành ngậm miệng, ôm búp bê đó chờ.
Duẫn Duẫn lúc đầu còn vui vẻ,
thấy Phó Dực, nụ gương mặt con lập tức vụt tắt, bước chân chạy cũng chậm .
“Duẫn Duẫn, con xem ba mang gì đến cho con ?”
Phó Dực đưa con búp bê mặt.
Duẫn Duẫn liếc một cái, ánh mắt đầy chán ghét.
Trước đây dù thích, nhưng vì thèm khát tình cảm của cha, bé vẫn cố gắng tỏ vui vẻ.
từ khi Cảnh Yến Lễ ở bên, Duẫn Duẫn học rằng— cần ép bản điều thích.
Thế là con thẳng thừng lơ món quà, thẳng về phía .
“Mẹ ơi, hôm nay chỉ tới đón con ?”
Giọng bé mang theo mong chờ.
Cảnh Yến Lễ từng hứa hôm nay sẽ cùng đến đón bé,
buổi chiều, nhà họ Cảnh gọi điện báo việc gấp, vội về , kịp hẹn thời gian .
đang nghĩ xem nên giải thích thế nào thì Phó Dực bước tới:
“Duẫn Duẫn, để ba ôm con nào? Đây là búp bê ba đặc biệt mua cho con đấy, thích ?”
Khi đưa con búp bê , hóa đơn mua hàng cũng rơi —ghi rõ mua tại sân bay.
Rõ ràng, đến khi đặt chân về nước, mới nhớ còn một đứa con gái.
Buồn thật.
Duẫn Duẫn dù nhỏ, nhưng ngu.
Sự chân thành và qua loa, bé phân biệt rõ ràng.
Bé Phó Dực, môi mím chặt gì.
thấy rõ bé đang giận, nhưng vẫn do dự vì khiến cha buồn.
đang định giúp bé từ chối thì…
Duẫn Duẫn bỗng ánh mắt sáng lên, như thấy gì đó phía .
Rồi bé đẩy tay Phó Dực , lùi hai bước, dõng dạc :
“Con sớm thích búp bê nữa .
Với , dối là lắm.
Con thấy ảnh chú chơi trong điện thoại , rõ ràng .
Còn nữa, con ba mới ! Nếu chú thích và con thì cũng , vì tụi con cũng cần chú nữa.”
Dứt lời, Duẫn Duẫn nắm tay , lưng chạy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chung-ta-nhat-dinh-se-hanh-phuc/chuong-5-thach-thuc.html.]
Quay đầu , thấy Cảnh Yến Lễ đang cạnh xe, vẫy tay gọi bé.
“Ba ơi!”
Duẫn Duẫn chạy vọt tới, nhào lòng , hôn chụt một cái lên má.
Trước đây, bé chỉ gọi “chú”, bao giờ gọi là “ba” dù là ba nuôi.
hôm nay… suýt nghĩ bé cố tình khiêu khích Phó Dực.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Mà gương mặt đen như đáy nồi của Phó Dực,
thừa nhận: Sướng thật.
Cảnh Yến Lễ thì càng quá quắt, bế luôn con thẳng tới mặt Phó Dực, ánh mắt chút che giấu—thách thức lộ liễu.
9
“Con gái ghét nhất cái con búp bê xí , đừng tặng nữa, mất mặt lắm.”
“Thẩm Ý, nghĩ em nên cho một lời giải thích.”
Phó Dực xuất hiện ở nhà mới của , trong phòng khách, tay cầm một tấm ảnh chụp chung của , Cảnh Yến Lễ và Duẫn Duẫn, ánh mắt đầy phẫn nộ.
Tấm ảnh đó chụp hôm cuối tuần , khi chúng dã ngoại.
Duẫn Duẫn mong mỏi một chuyến cắm trại từ lâu, nhưng Phó Dực luôn cho rằng mấy thứ đó trẻ con quá, lấy công việc cớ để từ chối.
Ấy thế mà khi du lịch với Trình Nhã ở nước ngoài, đăng ảnh cắm trại với cô .
Hôm đó bức ảnh ngẩn ngơ, chú ý rằng con bé tỉnh giấc. Nó thấy, chẳng gì, nhưng khóe mắt đỏ hoe, cả gối cũng ướt.
Biết chuyện, Cảnh Yến Lễ hủy hết công việc, đưa Duẫn Duẫn dã ngoại. Cả ngày hôm đó, con bé luôn tươi, thật sự vui.
Hồi tưởng kết thúc, Phó Dực, giờ đây thật sự chẳng thể gợn nổi chút cảm xúc nào.
“Phó Dực, như chẳng ý nghĩa gì cả.”
Kiếp từng phát điên, soi gương bản điên dại mà thấy ghê tởm.
Kiếp chẳng cãi cọ, cũng ầm ĩ. chỉ chia tay trong yên bình, lưu hình ảnh điên cuồng.
Phó Dực nheo mắt, ném mạnh khung ảnh xuống sàn.
“Thẩm Ý, chỉ mới ba tháng mà em để con gái thiết với đàn ông khác như , em coi ch.ết ?!”
Khung kính vỡ tan, con gái đang bài trong phòng tiếng động hoảng sợ bật .
lập tức chạy bế con , dỗ dành nó lạnh lùng chất vấn:
“Anh khác gì ch;ết ?”
thẳng , còn giữ thể diện gì nữa.
“Phó Dực, nghĩ gì ?
Không suốt ba tháng qua?
Sinh nhật con, vắng mặt. Hoạt động ở trường mầm non, vắng mặt.
nhập viện, vẫn vắng mặt.
Lúc con cần nhất, thì du lịch với phụ nữ khác, về nước còn định lừa dối và con bé. Anh lấy tư cách gì mà chất vấn ?”
Nghe xong, Phó Dực như mất hết khí thế, hoảng hốt thấy rõ.
“Không, như em nghĩ… và Trình Nhã… như em tưởng… chỉ là cô …”
“Chỉ là thực hiện giấc mơ của cô ?” – lạnh lùng cắt ngang.
Anh đúng là xóa dấu vết, cắt liên lạc với .
Trình Nhã thì ngày nào cũng khoe ảnh mạng xã hội – khoe tình yêu một cách trắng trợn. Dù chụp chung, nhưng từng chi tiết đều ám chỉ rõ.
Chiếc vòng cổ rời của Phó Dực. Vết bớt đỏ cổ . Vết sẹo ở bụng .
Quá nhiều thứ, đến mức Duẫn Duẫn chỉ cần là trong ảnh là bố nó.
thánh nữ, cầm lấy đơn ly hôn từ phòng mà nước mắt vẫn lăn dài.
chứ? sẽ bao giờ bước cái hố nữa.
đặt tờ đơn ly hôn lên bàn, giọng dứt khoát:
“Phó Dực, ly hôn .”