Chước Chước
Chương 1
1.
Tỷ tỷ là mỹ nhân nổi tiếng ở kinh thành, nhưng phụ thân ta chỉ là một chủ quán rượu nhỏ ở kinh thành.
Sĩ nông công thương, thương nhân có địa vị thấp nhất, ở kinh thành nhiều quan lại quý tộc, chỉ cần đụng phải một người cũng đủ khiến nhà ta không thể gánh nổi.
Phụ thân ta luôn cẩn thận, sau khi nhan sắc của tỷ tỷ ngày càng lộ rõ, phụ thân không còn cho phép chúng ta ra ngoài lộ diện nữa.
Nhưng tỷ tỷ ta càng lớn, danh tiếng đẹp như Tây Thi của tỷ ấy cuối cùng vẫn truyền ra ngoài.
Phụ thân yêu con gái như mạng, chỉ hy vọng ta và tỷ tỷ gả cho một người bình thường, sống bình an cả đời.
Thấy phụ thân lo lắng không ngừng, tóc bạc trên đầu ngày càng nhiều. Tỷ tỷ rất xấu hổ.
Phụ thân lại an ủi tỷ, nhan sắc không phải là tội lớn, chỉ là phụ thân sợ mình không thể bảo vệ được chúng ta.
Phụ thân đã quyên góp một nửa lợi nhuận của quán rượu mỗi năm để tài trợ cho những người học hành giỏi.
Phụ thân nghĩ rất rõ ràng, nếu thương nhân như Thẩm gia không thể bảo vệ chúng ta, thì phụ thân sẽ tự tay đào tạo một người đọc sách có thể bảo vệ chúng ta.
Tỷ tỷ sắp đến tuổi cập kê, để không gây rắc rối, lễ cập kê của tỷ tỷ chỉ có thể làm đơn giản.
Nhưng dù có khiêm tốn như vậy, danh tiếng tỷ tỷ là đệ nhất mỹ nhân kinh thành vẫn truyền ra ngoài.
Ngày thứ hai sau lễ cập kê của tỷ tỷ, phủ hầu gia phái người đưa lễ vật tới.
Người đến nói chuyện với giọng điệu khinh thường, nói rằng tiểu hầu gia để ý đến tỷ tỷ ta, lần này đến để rước về phủ làm thiếp.
Tiểu hầu gia là cháu đích tôn của đương kim Thái hậu, là người thừa kế của phủ thừa ân hầu, vì thừa ân hầu chỉ có một nhi tử, nên cũng gọi là tiểu hầu gia, nổi tiếng ăn chơi xa xỉ, những nữ từ được đưa vào phủ hầu không ai là không bị thương tích, cuối cùng bị vứt x//ác nơi bãi hoang.
Phụ thân ta sao dám để tỷ tỷ bước vào chỗ nguy hiểm đó, phụ thân cúi người cười cầu xin nói rằng tỷ tỷ đã có hôn ước, không xứng với hầu gia cao quý.
Nhưng một thương nhân nhỏ bé, làm sao địch lại hoàng thân quốc thích, cháu cưng của Thái hậu có địa vị cao?
Tỷ tỷ bị cưỡng ép mang đi, phụ thân cũng bị hộ vệ của hầu phủ đ//ánh trọng thương, mẫu thân ôm ta khóc không ngừng.
Phụ thân khó khăn bò dậy, loạng choạng đi về phía phủ hầu gia, nhưng chưa kịp đến gần đã bị hộ vệ dùng gậy đ//ánh đuổi.
Họ chỉ vào phụ thân nẫu thân ta mà bàn tán, trước mặt phụ thân mẫu thân ta đặt cược xem tỷ tỷ có thể chịu được mấy ngày trong phủ.
Phụ thân bị chọc tức đến mức hộc m//áu, nhưng làm cách nào cũng không tìm được đường cứu tỷ tỷ ra.
Chưa đầy ba ngày, tỷ tỷ đã bị người của hầu phủ đưa về.
Một nữ nhân trước khi ra đi vẫn còn rực rỡ xinh đẹp, đến khi trở về đã trở thành một cái x//ác không còn sinh khí, toàn thân tím tái, đầy vết thương đáng thương.
“Tưởng đâu là nữ nhân trung trinh thế nào, cuối cùng cũng không phải quỳ dưới háng của tiểu hầu gia à!” Người đến khinh thường bỏ lại một câu, rồi đi.
Mẫu thân không dám tin, quỳ xuống đất ôm th//i th//ể tỷ tỷ, phát ra tiếng khóc đau đớn.
Phụ thân trên trán đầy m//áu, miệng cũng rỉ m//áu, nhìn chằm chằm về phía hầu phủ, đau đớn không tả xiết.
Phụ thân không cam lòng ôm th//i th//ể tỷ tỷ, loạng choạng đi về phía phủ Kinh triệu doãn.
Gõ trống kêu oan, phụ thân tố cáo tiểu hầu gia cưỡng đoạt dân nữ, quỳ xin Kinh triệu doãn trả lại công bằng cho tỷ tỷ.
Nhưng Kinh triệu doãn nói, tỷ tỷ đã là thiếp của hầu phủ, đương nhiên có thể bị tiểu hầu gia tùy ý đ//ánh chet.
Đứng trước mặt phụ thân là lão quản gia của hầu phủ m lạnh lùng nói: “Chỉ là một thiếp thất hèn mọn, lại dám làm phiền đến Kinh triệu doãn đại nhân, ngươi nghĩ rằng phủ thừa ân hầu chúng ta là vật trang trí sao!”
Phụ thân tố cáo hầu gia đã thu hút sự chú ý của một số dân chúng trong kinh thành, nếu không phải Kinh triệu doãn nể mặt Thái hậu mà đè việc này xuống, phủ thừa ân hầu chắc chắn sẽ bị Ngự sử can thiệp.
Ông ta lạnh lùng nói: “Một thương nhân thấp hèn, lại dám đồi nghịch với hầu gia!”
Phụ thân bị đ//ánh đến da tróc thịt bong, được đưa về nhà, nửa đêm, ánh đ//ao sáng chói, m//áu nhuộm đỏ cả Thẩm gia.
Mẫu thân dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời giấu ta vào mật đạo trong phủ.
Mắt rách toác, m//áu lệ từng giọt lăn xuống: “Chước Chước, con phải trốn ra ngoài, phải sống để báo thù cho phụ thân, cho tỷ tỷ con!”
Lưỡi d//ao dài lướt qua chiếc cổ mảnh mai của mẫu thân, mẫu thân mở to đôi mắt, hơi thở dần dần tắt lịm bên cạnh phụ thân và tỷ tỷ.
Các nơi trong phủ đều bị tẩm dầu, một que lửa thả xuống, lửa bùng lên, trong nháy mắt đã nuốt chửng nửa tòa nhà.
Ta đứng ở góc hẻm, đôi mắt trống rỗng nhìn làn khói dày đặc trên phủ Thẩm gia, móng Tay cắm sâu vào da thịt mà không biết đau.
Ngọn lửa cháy suốt đến ngày hôm sau.
Kinh triệu doãn đến chậm, ngọn lửa đ//ốt sạch mọi dấu vết, Thẩm gia từ đó biến mất khỏi kinh thành.
Ta siết chặt lòng bàn tay, hướng về phía phủ Thẩm gia lạy ba cái, phụ thân, sợ rằng Chước Chước sẽ phải làm trái ý nguyện của phụ thân rồi.
Phụ thân không muốn con và tỷ tỷ làm thiếp, nhưng chỉ có làm thiếp của người cao quý nhất thiên hạ, con mới có thể báo thù cho phụ thân, mẫu thân và tỷ tỷ!
Mới có thể khiến hầu gia cùng toàn bộ hầu phủ phải trả giá xứng đáng!
2.
Ta lặng lẽ đứng dậy, đi về phía chùa Cam Lộ trên núi Ngũ Đài.
Thẩm gia từ xưa đã có nhiều mỹ nhân, mọi người đều nói Thẩm gia xuất hiện đệ nhất mỹ nhân kinh thành là Thẩm Miểu Miểu, đã đ//ốt cháy hết hương cao của tổ tiên.
Nhưng không ai biết, ngoài Thẩm Miểu Miểu – mỹ nhân đẹp nhất kinh thành của Thẩm gia còn có một người ẩn mình trong khuê phòng, không hề kém cạnh – Thẩm Chước Chước.
Mỗi năm vào mùa xuân, Hoàng đế thường đến chùa Cam Lộ tu hành hai tháng.
Nhìn khắp thiên hạ, người có thể đối đầu với phủ Thừa Ân hầu và Thái hậu, chỉ có Hoàng đế.
Gió nhẹ khẽ thổi, hoa đào bay lả tả, ta kiễng chân nhẹ nhàng ngắt một cành đào trong rừng.
Lông mày cong như lá liễu, da trắng hơn tuyết, như ta dự đoán, đã lọt vào mắt của Hoàng đế đang tu hành.
Hắn không nói gì chỉ lặng lẽ tiến lại gần, ta cúi mình nhẹ một cái rồi nhanh chóng rời đi, chỉ để lại một bóng dáng thướt tha.
Những thứ quá dễ dàng có được thường rất rẻ tiền, không đủ để khiến người ta thuần phục.
Tốt nhất là vừa gần vừa xa, mới khiến người ta có vô vàn tưởng tượng. Lần gặp thứ hai, vào sáng sớm sau cơn mưa.
Ta cầm giỏ trúc đi qua cây cầu nhỏ, hòn đá hoa xanh bên bờ quá trơn.
Không cẩn thận, ta suýt ngã xuống ao. Trong lúc nguy cấp, một bàn tay lớn chắc nịch nắm lấy eo ta: “Sao lại không cẩn thận thế này?”
Mặt ta đỏ bừng, khẽ ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt cười của người đó: “Cảm… cảm ơn công tử.”
Hoàng đế vẫn chưa buông tay, ta cúi đầu e thẹn, đưa đóa hoa sen trong tay cho hắn rồi nhanh chóng chạy đi.
Trong không khí chỉ còn lại một câu nói dịu dàng: “Đây, đây là quà cảm ơn…”
Hoàng đế hơi ngẩn ra, lâu sau phát ra một tiếng cười nhẹ.
Rời khỏi ao sen nhỏ, bước chân ta dần chậm lại, nụ cười đã tắt.
Dựa vào nụ cười vui vẻ của Hoàng đế vừa rồi, ta biết rằng, bước thứ hai cũng đã thành công.
Quả nhiên, hôm đó Hoàng đế liền sai người điều tra thân phận của ta.
Ba trang giấy mỏng đặt trên bàn, ánh mắt Hoàng đế dần sâu, khuôn mặt đen như mực.
Hai ngày sau, ta cầm bữa phụ chạy đi qua ao sen – nơi Hoàng đế thường dừng chân.
“Công tử…”
Chưa dứt lời, Hoàng đế đã hừ lạnh một tiếng, vung tay áo bỏ đi.
Ta nhìn bóng dáng hắn rời đi, mắt chứa đầy nụ cười, mọi thứ như ta dự đoán.
Là một vị Hoàng đế, cảm xúc không dễ dàng dao động như vậy, trừ khi đã động lòng.
Ta nhanh chóng bước lên theo sau: “Công tử, ta sắp rời chùa Cam Lộ rồi…”
Bước chân Hoàng đế dừng lại.
“Khi nào đi?” Ánh mắt Hoàng đế lạnh lùng nhìn ta, một lúc sau mới kiềm chế cảm xúc mà hỏi.
“Ngày mai ạ.” Ta khẽ đáp.
Hắn nhìn ta rất lâu, rồi chậm rãi hỏi: “Nàng đến đây, không phải để tìm vị hôn phu đính ước từ nhỏ sao?”
Ta gật đầu, nghi hoặc nhìn hắn, mắt lộ rõ sự ngạc nhiên: “Sao công tử biết?”
Hoàng đế nhíu mày thật chặt: “Bây giờ người chưa tìm được, nàng về nhà làm sao giải thích với gia đình?”
Ta ngượng ngùng nói: “Ta đến kinh thành chủ yếu là để theo huynh trưởng dự thi khoa cử, tìm vị hôn phu chỉ là tiện đường thôi. Hơn nữa phụ mẫu ta đã qua đời từ lâu, dù có tìm được người đó cũng chưa chắc người ta còn nhận mối hôn sự này.”
“Huynh trưởng ta nói, nếu bên đó có ý sẽ tự đến tìm, bây giờ chúng ta không tìm thấy người, hôn sự này coi như xong, dù sao cũng chỉ là lời nói vu vơ của trưởng bối khi say rượu, không có gì làm chứng.”
Hoàng đế đã điều tra kỹ về ta, ta hiện tại không phải là nữ nhi của chủ tiệm rượu, mà là muội muội của sĩ tử hàn môn Thời Lân.
Thời Lân từ nhỏ phụ mẫu đều mất, may được người giúp đỡ, mới có thể nuôi sống muội muội, tiếp tục học tập.
Nhưng Hoàng đế không biết, người giúp đỡ Thời Lân chính là phụ thân ta.
Chủ tiệm rượu Thẩm gia từng bị phủ Thừa Ân hầu hạ lệnh diệt trừ tận gốc.
Ánh mắt Hoàng đế dần giãn ra: “Vậy ngày mai ta sẽ tiễn nàng xuống núi, tiện thể gặp gỡ huynh trưởng nàng.”
Ta kinh ngạc nhìn hắn, Hoàng đế có chút không tự nhiên, lâu sau mới nghẹn ra một câu: “Ta, Ta có duyên với người đọc sách…”
Ta cúi đầu cười nhẹ, nhưng không nói lời từ chối.
“Huynh trưởng ta học vấn sâu rộng, ở nhà là người được viện trưởng học viện trọng nhất, công tử chắc chắn sẽ nói chuyện rất vui với huynh trưởng ta.”
Hoàng đế nhẹ “ừ” một tiếng với giọng thoải mái.
Ta cúi mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt lóe lên một tia đ//iên cuồng.
Diễn lâu như vậy, không phải chính là để đợi hắn nói ra lời này sao?
Nếu không, thiếu hắn bước tiếp theo trong kế hoạch không thể khởi động được.