Chước Chước
Chương 6
10.
Hôm hành quyết phủ Thừa Ân Hầu, ta nhất quyết muốn Hoàng đế đưa ta đến pháp trường.
Hoàng đế khuyên nhủ mãi không được, đành đích thân đi cùng ta.
Ta mặc bộ y phục trắng yêu thích của tỷ tỷ, đội chiếc khăn che mặt do Hoàng đế nhất quyết muốn ta đeo vì sợ ta mới sảy thai, cơ thể chịu không nổi.
Ta đành phải nhận lòng tốt của hắn, nhưng không thể nói sự thật với hắn.
Ta đội lên chiếc trâm cài đỏ rực, từ từ bước lên đài, nở nụ cười dịu dàng thường có của tỷ tỷ, nhìn thẳng vào mắt Chu Cảnh Sơn.
Phụ thân thường nói, khi ta đeo khăn che mặt, trông giống hệt tỷ tỷ.
Quả nhiên, Chu Cảnh Sơn nhận ra ta, hắn kinh hãi mở to mắt, giây sau đó bị cẩu đầu đ//ao ch//ặt bay đầu.
Sự sụp đổ nhanh chóng của Chu gia khiến Chu Thái hậu suy sụp tinh thần, bệnh liệt giường.
Nhưng hiếu thuận là đạo đức tối cao, Hoàng đế vừa trải qua nỗi đau mất con, thật sự không thể gắng gượng nổi đối mặt với Chu Thái hậu.
Nhưng chưa kịp ra chỉ dụ, Hoàng đế bỗng nhiên ngất xỉu và nôn ra máu trong ngự thư phòng.
Sau khi Thái y bắt mạch, phát hiện hắn đã bị đầu đ//ộc.
Các triều thần hoảng hốt, ngay cả trưởng tộc tông thất hoàng gia, Bác Thân Vương cũng ra mặt.
Sau khi điều tra, phát hiện ra thủ phạm chính là Chu Thái hậu.
Các trưởng lão trong tộc nổi giận đùng đùng, hổ dữ không ăn thịt con, dù không có quan hệ huyết thống, nhưng Hoàng đế vẫn là con trên danh nghĩa của bà ta!
Khi tìm thấy Chu Thái hậu, bà ta đang quỳ trong Phật đường nhỏ ở Từ Ninh cung đọc kinh “Vãng Sinh”.
Nhìn kỹ bên trong còn có linh vị của bốn người Chu gia.
Khi có người tìm đến, Chu Thái hậu không chút hoảng sợ, ngược lại còn cười đ//iên cuồng.
“Ha ha ha ha ha, có phải tên nghịch tử đó chet rồi không? Trời có mắt, ngay cả cữu cữu cũng dám giet, làm sao xứng đáng ngồi trên ngai vàng!”
Bác Thân Vương không thể chịu nổi: “Chu thị, ngươi yên tâm, Triệu thị nhà ta phúc đức ngập trời, Hoàng thượng là chân long thiên tử, sao có thể bị kẻ đ//ộc phụ như ngươi hãm hại?”
“Khi xưa Hoàng huynh đích thân nuôi dưỡng Hoàng thượng, ta còn tiếc nuối cho ngươi, giờ mới thấy Hoàng huynh có tầm nhìn xa!”
Nói xong, lập tức ra lệnh cho người mang rượu đ//ộc đến cho Chu Thái hậu.
Lúc này Chu Thái hậu mới tức giận: “Láo xược, các ngươi muốn tạo phản sao! Ai gia là Thái hậu, mẫu thân của Hoàng đế, người cao quý nhất thiên hạ!”
Bác Thân Vương tức giận nói: “Chu thị, ngươi không biết rằng mẫu nhờ tử quý, trước có Hoàng thượng mới có ngươi làm Thái hậu, hay ngươi cần ta nhắc nhở ngươi về thân mẫu của Hoàng thượng?”
Chu Thái hậu như bị đánh thức, ngồi bệt xuống đất.
Bà ta nhắm chặt mắt: “Ai gia cả đời mạnh mẽ, lớn lên cùng Tiên Hoàng từ nhỏ, nếu không phải vì tiện nhân Bạch Thanh Loan xen vào, sao có thể xa cách với Tiên Hoàng! Tiên Hoàng từng hứa một lòng với ai gia, nhưng sau khi thành thân lại quấn quýt với nữ nhân khác, thậm chí còn bắt ai gia nuôi dưỡng con của họ!”
Nói đến đây, Chu Thái hậu hận đến nghiến răng, thậm chí đổi cả xưng hô.
“Tiên hoàng vì tiện nhân đó, không cho phép ta sinh con, hơn ba mươi năm, ta không thể nuốt trôi cơn tức này, hắn không cho con ta làm Thái tử, vậy ta sẽ ủng hộ cháu trai ta, dù sao cũng là dòng máu của Chu gia!”
“Ta sẽ hủy diệt triều đại của Triệu gia, để kế hoạch của hắn thất bại! Ha ha ha ha! “
Bác Thân Vương giận dữ: “Chu thị, nếu không phải ngươi nhiều lần hãm hại con của Hoàng huynh, sao ngài có thể xa cách ngươi, sao có thể hướng tâm về Hoàng Quý phi! Nhiều năm trôi qua, ngươi vẫn không hối cải!”
Chu Thái hậu phát tiết xong, lại bình tĩnh, cười chế giễu, rút ra di chiếu từ trong người mình.
“Vậy thì sao? Tiên đế từng để lại di chiếu, không cho phép Triệu gia làm hại ai gia.”
Bác Thân Vương nhìn di chiếu là bút tích của Tiên đế, giận dữ lắc đầu, có lẽ Tiên đế vẫn nhớ tình xưa.
Chu Thái hậu thấy vậy đắc ý, chỉ cần bà ta cầm di chiếu, bà ta còn là Thái hậu một ngày, không ai dám động đến bà ta.
Bác Thân Vương không biết làm thế nào, chỉ có thể ra lệnh cho thị vệ dẫn người rời đi.
“Khoan đã!”
Ta đỡ Hoàng đế từ cửa vào, môi hắn tái nhợt, hốc mắt sâu, rõ ràng vừa tỉnh lại.
“Di chiếu của phụ hoàng không cho phép làm hại Thái hậu, nhưng không nói gì khác, nếu Thái hậu đã không coi trọng trẫm, thì trẫm sẽ đích thân hạ chỉ phế truất ngươi!”
Nói xong liền ra lệnh mang bút mực, viết ngay chiếu thư phế truất Thái hậu.
Chu Thái hậu mặt đầy dữ tợn, phủ Thừa Ân Hầu đã không còn, giờ bị phế truất Thái hậu, chẳng phải sẽ trở thành thứ dân sao?
“Nghịch tử! Tiện chủng! Ai gia là Hoàng hậu do Tiên hoàng đích thân phong! Nếu ngươi dám phế truất ai gia, ngươi chính là kẻ bất trung bất nghĩa bất hiếu…”
Nhưng dù bà ta có ngăn cản thế nào, ấn ngọc cuối cùng vẫn được đóng lên chiếu thư đã viết.
Chu Thái hậu, không, phải gọi là thường dân Chu thị, mềm nhũn ngã xuống đất, ngay lập tức bị lột bỏ phượng bào Thái hậu, tháo bỏ trang sức trên đầu, bị đuổi ra khỏi cung.
Những gia đình từng bị phủ Thừa Ân Hầu c//ướp nữ nhi, con dâu nghe tin kéo đến, thử đ//ánh đ//ập, phát hiện hoàng gia không có ý can thiệp.
Có gia đình lớn gan, ban đêm lén lút đưa Chu thị đến tận vùng Lĩnh Nam cách kinh thành hàng ngàn dặm, bán vào chốn lầu xanh.
Mấy tháng sau, có tin tức truyền về, Chu thị không chịu nổi nhục nhã, ban đêm đ//ốt lửa tự th//iêu.
May thay tú bà kỹ viện cảnh giác, kịp thời sơ tán mọi người, ngoài Chu thị ra thì không ai bị thương.
Trong cung, ta xin Hoàng đế cho xuất cung về thăm nhà.
Hoàng đế im lặng nhìn ta hồi lâu, cuối cùng ôm ta vào lòng, thì thầm mà khiêm tốn nói: “Nàng muốn đi đâu cũng được, nhưng nhớ trở về.”
Ta nhìn vào mắt Hoàng đế, tim đập mạnh, cười cứng nhắc: “Thiếp không về thì còn đi đâu nữa?”
Thẩm phủ ngày xưa, giờ đây là một bãi đất hoang, có chỗ cỏ dại mọc lên. Đứng lại nơi đây, lòng ta đau nhói, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Thời Lân im lặng hồi lâu, rồi nói: “Xin lỗi, Chước Chước, ta vốn định mua lại mảnh đất này cho phụ mẫu muội và Miêu Miêu có chốn yên nghỉ, nhưng khi đi làm thủ tục, phát hiện đã có người ra tay trước rồi.”
Ta ngẩng đầu ngắt lời, cố gắng nở nụ cười an ủi: “Không sao, dù có mua lại, cũng chỉ là nơi đau buồn, phụ thân, mẫu thân và tỷ tỷ không thể trở về.”
“Huynh về trước đi, ta muốn ở lại thêm một lát với họ. “
Thời Lân đi rồi, ta đứng im hồi lâu, đến khi trời âm u, mưa nhỏ lác đác.
Chiếc ô giấy dầu bất ngờ che lên đầu ta, ta ngẩng lên nhìn, lòng thảng thốt.
Hoàng đế cẩn thận nhìn ta: “Ta không theo dõi nàng, chỉ lo nàng lạc đường không biết đường về cung.”
Ta khẽ cắn môi, định nói rõ với hắn. Hắn lại cẩn thận rút từ áo ra địa khế của Thẩm phủ.
“Người biết từ khi nào?”
Hoàng đế nhỏ giọng: “Ngày tịch thu Chu phủ, nàng cầm chiếc trâm cài hoa lựu ngủ thiếp, bên trong trâm có khắc tên Thẩm Chước Chước, và nàng cũng không có vị hôn phu nào ở kinh thành…”
Mưa càng lúc càng nặng hạt, hắn cởi áo ngoài khoác lên người ta.
Ta nhìn hắn chằm chằm, hắn đầy vẻ sợ hãi, lo lắng, thậm chí lộ ra chút thương xót.
Ta chợt thấy nhẹ nhõm, nắm tay hắn đi về hướng hoàng cung.
[HẾT]