Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Chuyến hành trình về quá khứ - 04. Hoàn

Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:47:45

Mấy bạn hỏi thăm tình hình của cô , vùi đầu bài tập, tất cả đều trả lời bằng ba chữ “ ”.

 

Hoắc Kỳ còn lo xong chuyện của , đương nhiên cũng cách nào tìm gây phiền phức. cũng coi như mấy ngày yên .

 

Hôm nay, mở cửa phòng liền thấy Lâm Dĩnh ăn mặc hở hang, giường .

 

Những chỗ nhạy cảm đều lộ mập mờ.

 

Trên mặt cô thậm chí còn vết hằn bàn tay biến mất.

 

thật sự thể nào liên hệ cô với hình ảnh chị gái nhà bên dịu dàng, chu đáo, hiểu lòng trong ký ức.

 

Lâm Dĩnh giơ tay lên, ngoắc ngón tay với : “Tiểu Vọng, chẳng thích ?”

 

mở tủ quần áo, lấy một chiếc chăn ném lên .

 

Chiếc chăn đủ lớn, vặn thể che kín cô .

 

Lâm Dĩnh hờn dỗi: “Giả bộ đắn! Cậu nhóc đúng là quá ngốc nghếch, hiểu phong tình gì cả. tự dâng đến tận miệng , còn ?”

 

Vừa , cô vén chăn lên, đưa ngón chân trắng nõn dụ dỗ : “Qua khỏi cơ hội , sẽ còn cơ hội khác .”

 

lùi một bước, chút lưu tình vạch trần cô : “Đây là cách cô định trả thù Hoắc Kỳ ?”

 

Chỉ cần chạm , cô thể trở mặt, cưỡng bức cô .

 

Vì Hoắc Kỳ, còn chuyện ngu xuẩn nào mà cô dám ?

 

Bị trúng tâm tư, vẻ mặt Lâm Dĩnh cứng đờ nhưng vẫn cố tỏ bình tĩnh mà duyên: “Tiểu Vọng, bậy gì ? Đương nhiên là thích .”

 

lạnh mặt: “ bằng cách nào, là chép chìa khóa nhà ? Dù thế nào, hành vi hiện tại của cô thuộc hành vi xâm nhập gia cư bất hợp pháp, vi phạm pháp luật.

 

Từ phép, chụp ảnh trong phòng , lắp camera. Nếu gì bất ngờ, nhất cử nhất động của cô đều camera ghi .

 

Nếu cô hoặc Hoắc Kỳ thấy cô như giường , họ sẽ nghĩ gì.”

 

Lâm Dĩnh hoảng loạn.

 

Đến nước , cô cũng giả vờ nữa, tức giận mắng : “Chính là ! Nhất định là mách lẻo! Có đưa ảnh cho ?”

 

nhíu mày phủ nhận: “ , chuyện của các liên quan đến , chỉ học hành cho .

 

Hoắc Kỳ ngày thường hành sự kiêu ngạo, đắc tội ít , đúng ? Ảnh của cô đều xem , ít còn lưu giữ. Địa chỉ nhà cô cũng khó tìm. Cô dựa mà cho rằng là ?

 

Lâm Dĩnh, cô đấy, bao giờ dối cô.”

 

Lâm Dĩnh nửa tin nửa ngờ, thấy vẻ mặt chân thành của , cuối cùng vẫn chọn tin tưởng.

 

tiếp tục : “Hoắc Kỳ đưa đến đồn công an để thẩm vấn , gã công khai phát tán ảnh riêng tư của cô, cấu thành tội nhục khác, sẽ tù.

 

Chỉ cần Hoắc Kỳ tù, cô sẽ bỏ qua. Bà cho rằng Hoắc Kỳ hư cô, bà sẽ tha cho hai .”

 

Lâm Dĩnh chìm trầm tư.

 

nghĩ cô hiểu.

 

Vài ngày , Lâm Dĩnh bỏ trốn theo Hoắc Kỳ.

 

Trên tờ giấy cô để cho , chỉ một câu:

 

【Con của con thể ba.】

 

nữa, thế giới của cuối cùng cũng yên tĩnh.

 

Trò hề cuối cùng cũng hạ màn.

 

Sau khi Lâm Dĩnh rời nhà, Lâm mất hết tinh thần.

 

Người phụ nữ từng mạnh mẽ quyết đoán giờ đây như già trong chớp mắt, thái dương xuất hiện những sợi tóc bạc, trông thật đáng thương.

 

Mẹ thường xuyên sang nhà bên cạnh an ủi bà, đôi khi cũng khỏi cảm khái với :

 

“Ai, sinh loại vong ơn bội nghĩa thật là xui xẻo!”

 

“Dì Lâm của con chỉ một mụn con gái, vốn dĩ cả đời đều trông cậy nó! Giờ thì , theo một tên lưu manh!”

 

thản nhiên : “Có một từ gọi là “ngăn chặn kịp thời” nhưng như bây giờ, hơn cho dì Lâm. Nếu , sớm muộn gì dì cũng sẽ tự sa vũng lầy đó.”

 

Mẹ gật đầu đồng tình: “Cũng , Lâm Dĩnh cứ thích bênh ngoài như , mà tên lưu manh cũng chẳng lành gì. Có hai bọn họ ở bên , dì Lâm của con e là cả đời cũng yên ! Chi bằng giữ chút tiền dưỡng lão, tự sống vui vẻ quãng đời còn !”

 

Vừa , bà ngạc nhiên : “Con trai, cảm thấy con lớn hẳn lên ? Trước con bênh vực Lâm Dĩnh nhất mà? Ai một câu về nó là con sẽ xông liều mạng!”

 

bất đắc dĩ: “Mẹ, con là tam quan bình thường.”

 

Mẹ xoa đầu , mừng rỡ : “Cũng may con trai ngoan của hư!”

 

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mùa hè năm đó, thi đậu Đại học Bắc Kinh như nguyện vọng.

 

Trường nhiều năm ai thi đậu Thanh Hoa, Bắc Đại. Hiệu trưởng vui mừng khôn xiết, giăng biểu ngữ, nhận phỏng vấn, thậm chí còn đốt pháo chúc mừng mấy ngày liền.

 

Không chỉ , trường còn mời đến chuyện, chia sẻ kinh nghiệm học tập.

 

Trong sân còn chỗ , các em học sinh đều cầm giấy bút, ngừng ghi chép câu hỏi như thể sợ bỏ lỡ cơ hội như .

 

Trong một thời gian ngắn, trở nên vô cùng nổi bật.

 

Tất cả những nỗ lực, khoảnh khắc nhận giấy báo trúng tuyển đều trở nên vô cùng xứng đáng.

 

Vào ngày rời nhà học đại học, Lâm cùng ba cùng sân bay tiễn .

 

Trước khi qua cổng kiểm tra an ninh, bà nắm lấy tay : “Vốn dĩ bác còn nghĩ, hai đứa thể cùng đến Bắc Kinh, cũng coi như thể chiếu cố lẫn , bây giờ……”

 

Tất cả lời , đều quy về một tiếng thở dài.

 

Bà đưa cho một bao lì xì, dặn dò : “Ở Bắc Kinh sống , nhớ về thăm ba nhiều hơn.”

 

gật đầu đồng ý, khi ôm tạm biệt ba , mới lưu luyến rời cổng kiểm tra an ninh.

 

Đi một đoạn khá xa, đầu , thấy Lâm đang lau nước mắt.

 

Cảnh tượng tiễn con học xa nhà , bà mơ thấy vô .

 

Đáng tiếc, Lâm Dĩnh quý trọng.

 

Có ký ức của kiếp , chọn khởi nghiệp ngay khi còn học đại học, nhanh chóng kiếm khoản tiền lớn đầu tiên.

 

Hơn nữa, hiểu rõ xu hướng tương lai, việc đầu tư cũng thuận lợi như cá gặp nước.

 

Đứng ở đầu sóng ngọn gió, lợn cũng thể bay. Sự nghiệp của thể là thuận buồm xuôi gió.

 

Đến khi nghiệp, công ty của quy mô lớn, cũng trở thành một nhà đầu tư tiếng tăm trong ngành.

 

Lại một đêm giao thừa nữa.

 

Mẹ món vằn thắn oán trách: “Con đó, mấy năm nay bận hết việc đến việc , quanh năm suốt tháng về nhà vài đành, còn dẫn con dâu về cho nữa!”

 

đến phía bà, xoa vai cho bà: “Con dâu nhất định sẽ , đừng vội.”

 

Mẹ liếc một cái, tức giận : “Thằng nhóc , năm ngoái cũng như !”

 

“Mẹ, ba và cũng còn trẻ nữa, biệt thự của con trang hoàng xong , hai chuyển đến chỗ con ở ? Có giúp việc cũng thoải mái hơn, an nhàn dưỡng lão.”

 

Chuyện đề cập nhiều , vẫn trả lời bằng hai chữ “ chuyển”.

 

“Ở đây quen , xung quanh đều là hàng xóm cũ, chuyển gì.”

 

thuyết phục hai , bèn chuyển chủ đề: “Vậy con gọi dì Lâm sang ăn cơm.”

 

Mấy năm nay, sợ Lâm cô đơn nên mỗi đêm giao thừa đều gọi bà sang ăn cơm cùng.

 

Mẹ lúc mới với : “Lâm Dĩnh dẫn Hoắc Kỳ về , trông họ thảm hại lắm. Chẳng trộm sổ hộ khẩu ? Hai đứa kết hôn mấy năm .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chuyen-hanh-trinh-ve-qua-khu/04-hoan.html.]

 

chút ngạc nhiên.

 

Mẹ tiếp tục: “Họ mới về mấy ngày hôm , dì Lâm của con vốn dĩ cho họ nhà nhưng Lâm Dĩnh ở bên ngoài lóc om sòm, dì Lâm con mềm lòng cuối cùng cũng cho họ .”

 

“Bộ dạng của Hoắc Kỳ cũng như năm đó, chẳng gì, hơn ba mươi tuổi mà còn nhuộm tóc xanh tóc đỏ, thật hiểu Lâm Dĩnh thích gã ở điểm nào.”

 

đột nhiên nhớ điều gì đó, hỏi: “Có dẫn theo con về ?”

 

nhớ rõ khi bọn họ bỏ trốn, Lâm Dĩnh mang thai.

 

“Haizz, hai đứa đáng tin cậy, bản lĩnh gì, lấy gì mà nuôi con.”

 

Mẹ nhỏ giọng : “Nghe phá ở phòng khám tư, Lâm Dĩnh ảnh hưởng đến sức khỏe, mấy năm nay vẫn thai .”

 

gật đầu, tỏ vẻ .

 

Ăn xong bữa cơm tất niên, xuống lầu dạo một lát.

 

Khi gần đến khu dân cư lầu, một bóng lảo đảo về phía , giọng điệu kiêu ngạo tránh đường.

 

Đường lớn như , gã cứ nhất quyết phía .

 

nhường, gã liền chửi bới: “Mẹ nó, thằng nhãi ranh……”

 

Nhìn rõ mặt , gã đột nhiên im bặt.

 

Vẻ giận dữ tan thành mây khói, gã lập tức bằng một bộ mặt tươi , với : “Ra là Trương tổng, ngài về khi nào ? Sao với chúng một tiếng?”

 

cũng nhận gã , là Hoắc Kỳ.

 

Bộ mặt giả tạo quen thuộc và vô liêm sỉ của gã thật sự khiến cạn lời.

 

Sau khi giả vờ hàn huyên vài câu, gã thẳng vấn đề: “Trương tổng, công ty của ngài vị trí giám đốc nào cho ? Chúng cũng coi như quen nhiều năm như , cũng chút giao tình đúng ?

 

Ngài đại nhân đại lượng, hiểu chuyện, đụng chạm đến ngài, xin ngài! Thật sự thì để ngài đánh , đánh chứ gì?”

 

gì, lách qua gã định rời .

 

Đời , sợ nhất là gặp loại du côn lưu manh như keo dính chó .

 

“Trương tổng, ngài vẫn còn để bụng chuyện cướp yêu của ngài ? Bây giờ ngài là ông chủ lớn , kiểu gì mà chẳng ! Chẳng lẽ vẫn còn nhớ thương vợ ? Chuyện dễ thôi, ngài cứ phòng, tối nay sẽ đưa đến cho ngài!”

 

Vẻ mặt nịnh nọt của gã thật giống một con ch.ó Pug.

 

Gã còn định thêm gì đó, lúc , Lâm Dĩnh từ trong nhà

 

Hoắc Kỳ lập tức im bặt.

 

Ánh đèn hành lang chiếu mặt cô , lúc mới nhận , cô đổi nhiều.

 

Hơn hai mươi tuổi, rõ ràng là độ tuổi thanh xuân phơi phới, nhưng trong mắt cô một nỗi tang thương và mệt mỏi khác thường.

 

Nhìn thấy , mặt cô lộ vẻ hổ khó tả.

 

gật đầu với cô coi như chào hỏi, lên lầu.

 

Phía , Hoắc Kỳ vẫn chịu bỏ qua, gọi với theo : “Trương tổng, giám đốc thì bảo vệ cũng mà!”

 

Rất nhanh, kỳ nghỉ đông kết thúc, lên đường trở Bắc Kinh.

 

Nhà bên cạnh vẫn luôn ồn ào, cãi vã ngừng.

 

Mẹ lặng lẽ với : “Hoắc Kỳ đang ầm ĩ ở nhà, cứ nhất quyết đòi dì Lâm sang với con để con dẫn gã đến Bắc Kinh ăn, kiếm một chức quan gì đó trong công ty của con!”

 

Dì Lâm con , cần nể mặt gã, nếu Hoắc Kỳ ầm ĩ mặt con thì cứ coi như thấy, nên đuổi thì cứ đuổi, nên báo cảnh sát thì cứ báo.”

 

gật đầu đồng ý.

 

quá nhiều việc bận tâm, đối với , bọn họ chỉ là những khách qua đường vội vã trong quãng đời thanh xuân, gì đáng để chú ý.

 

Rất nhanh, bỏ những chuyện đầu.

 

chỉ tình cờ tin tức về họ từ .

 

“Thật là dẫn sói nhà! Hoắc Kỳ là một con nghiện cờ bạc, bọn cho vay nặng lãi đến đòi nợ, gã còn định trộm sổ tiết kiệm của dì Lâm để trả nợ!”

 

Nửa đêm, Hoắc Kỳ trộm sổ tiết kiệm, Lâm phát hiện đuổi khỏi nhà.

 

từ bỏ nên đến gây rối nhiều , cuối cùng tức giận quá mà cầm d.a.o đ.â.m Lâm thương.

 

Khi Lâm tỉnh trong bệnh viện, bên cạnh một bóng .

 

Lâm Dĩnh bỏ rơi bà một nữa theo Hoắc Kỳ.

 

“Bao nhiêu năm nay, dì Lâm con vẫn giữ căn nhà đó, chỉ là chờ Lâm Dĩnh về, ai ngờ… Haizz.

 

Lần coi như bà hết hy vọng, bà từ bỏ đứa con gái !”

 

Hoắc Kỳ bắt vì tội cố ý gây thương tích, kết án ba năm tù giam.

 

Sau khi Lâm xuất viện, bà bán nhà, một chuyển đến Vân Nam dưỡng lão.

 

Ba cũng sợ hãi, cuối cùng chuyển đến chỗ ở.

 

Sau , tin tức về Lâm Dĩnh và Hoắc Kỳ là trong buổi họp lớp cấp ba.

 

Bạn học trêu chọc : “Buổi họp lớp đông đủ ghê, đều nhờ ông chủ Trương của chúng ! Nếu ông chủ Trương đến, những khác chắc đến !”

 

, cụng ly với các bạn.

 

Sau vài chén rượu, bắt đầu chuyện về những chuyện cũ.

 

“Mọi còn nhớ hoa khôi của trường ? , chính là Lâm Dĩnh đó. Bây giờ cô đang ở trong tù!”

 

Vừa mấy lời , đều hứng thú.

 

“Mấy năm Hoắc Kỳ phạm tội, tù ba năm. Lâm Dĩnh đúng là bỏ bùa mê thuốc lú, mà vẫn theo gã!

 

“Vừa mấy hôm, gã đánh bạc, bọn cho vay nặng lãi đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, thật sự tiền trả nên bắt Lâm Dĩnh bán . Vậy mà Lâm Dĩnh cũng đồng ý.

 

“Sau đó cô thai. Đứa bé sinh Hoắc Kỳ đem bán! Lâm Dĩnh lóc om sòm nhưng Hoắc Kỳ cho rằng đứa bé là con hoang, chịu nhận.

 

kích động quá, đ.â.m c.h.ế.t Hoắc Kỳ. Gã thương nội tạng nghiêm trọng, cứu .

 

Chuyện lên cả báo , còn phỏng vấn cô . Haizz, cả đầy tử khí, còn dáng vẻ nữ thần năm nào nữa.”

 

Không mấy thông cảm cho cô , đều cảm thấy cô hồ đồ.

 

“Đều là tự chuốc lấy, lớn lên xinh như , học hành tử tế, tìm như thế nào mà chẳng , cứ đ.â.m đầu cái cây lệch lạc Hoắc Kỳ đó!

 

Cũng may ông chủ Trương của chúng năm đó một lòng chỉ nghĩ đến học hành, nếu loại phụ nữ bám , c.h.ế.t cũng lột da!”

 

uống một ngụm rượu, im lặng .

 

Mọi đều cảm thán: “Lâm Dĩnh đúng là một tay bài nhưng đánh tan nát!”

 

“Con , thể sa đọa, từ bùn lầy bò dậy thì khó lắm!”

 

tỉnh giấc trong vô những đêm khuya, lẽ cô cũng sẽ hối hận, từng dại dột, tự tay chôn vùi tương lai của chính .

 

Nếu thời gian trở , trở mùa hè năm mười chín tuổi , cô còn lựa chọn cùng Hoắc Kỳ ?

 

Hay là sẽ kịp thời ngăn chặn tổn thất, với chính của quá khứ… 

 

“Ngày tháng chớ nên lãng phí, thanh xuân chẳng bao giờ trở . Cho nên, xin nhất định nắm chắc hiện tại, học hành thật , vẽ nên tương lai tươi sáng của chính !”

 

-Hết-

 

Loading...