Chuyện Tình Cảm Lạnh
Chương 4
….
Tôi làm một phát liền mạch những động tác này.
Nói xong, liền lén liếc nhìn phản ứng của Tề Triệt.
Tề Triệt không nói một lời, cùng những người khác rời đi.
Xong phim, hết thật rồi…
Tôi thật muốn gào thét một tiếng.
Lý Tư Mộ nói: “Cậu có tiền đồ một chút được không? Đã chia tay rồi mà vẫn hèn nhát như vậy.”
Tôi rên rỉ và không thể nói nên lời.
Tâm trạng gì cũng bay sạch, thỉnh thoảng nhìn về phòng mà Tề Triệt cùng những người khác đi vào.
“Cậu chỉ có tí tiền đồ này thôi à?”
Lý Tư Mộ giơ tay gọi người phục vụ.
“Đem loại rượu đắt nhất cho người trong phòng đó.”
“Tàn nhẫn như vậy sao?”
Lý Tư Mộ trừng mắt nhìn, giọng tôi càng nhỏ dần.
Gần một giờ trôi qua.
Tôi nhìn thấy Tề Triệt bước ra khỏi phòng.
Thấy vậy tôi liền đi theo cậu ấy.
Tề Triệt đi đến hành lang ban công yên tĩnh trên tầng hai.
“Này, Tề Triệt, cậu uống say rồi à?”
Tôi cố gắng nói chuyện một cách cẩn thận.
Tề Triệt không có say, tựa hồ rất tỉnh táo.
Đôi mắt tối sầm và nặng nề.
“Cậu đang làm gì ở đây?”
“…”
“Mấy người cậu gọi đâu rồi? Cậu không đi cùng họ à?
“…”
“Cậu chơi cũng dữ thật.”
Tôi : “…”
Tại sao trước đây tôi không biết Tề Triệt biết nói chuyện mỉa mai như vậy?
“Không phải cậu cũng vậy sao?”
Tôi lẩm bẩm.
Tề Triệt cười lạnh.
Ánh mắt chợt rơi vào tôi.
Tôi nên nói gì đây?
Ánh mắt anh ấy nhìn tôi giống một con dã thú.
Hoang dã và lạnh lẽo.
Ừm…
Tề Triệt say rượu không hề dịu dàng chút nào.
Cậu ấy nhìn tôi chằm chằm: “Cậu có thích những thứ hoang dã không?”
“Không, nhưng tớ thích cậu.”
Tôi thực sự đã trả lời rất nghiêm túc.
Tôi phải tự cho mình điểm tối đa cho câu trả lời này.
Tề Triệt sửng sốt một chút, trong giây lát ánh mắt cậu ấy rời khỏi tôi.
“Cậu bỏ mật vào miệng à? Sao lại ngọt như vậy?”
“Không, tớ có uống một ít cocktail, cậu có muốn thử không?”
Tôi tiến lại gần hơn.
Tề Triệt buộc phải nhìn thẳng vào tôi lần nữa.
Khi tôi càng đến gần hơn, Tề Triệt đột nhiên… duỗi một ngón tay ra.
Anh ấy chạm vào trán, đẩy lùi tôi về phía sau.
“Cậu không phải muốn chia tay với tớ à, vậy giờ cậu đang làm gì vậy? Đùa giỡn tớ?”
“Tớ nói như vậy vì tức giận, tớ thực sự thích cậu.”
Tề Triệt: “Thật sao? Làm sao chứng minh?”
“Tớ hôn cậu một cái.”
Tề Triệt: “…”
Tề Triệt tức giận cười: “Sao lại thích chiếm tiện nghi như vậy?”
“Dừng lại, tiện nghi của người khác tớ cũng không thèm đâu. Cậu có muốn hay không?”
Tôi bĩu môi.
Lúc tôi chuẩn bị xoay người rời đi, liền bị Tề Triệt kéo lại.
“Ai nói không?”
Anh ấy nâng cằm tôi lên, sau đó cúi người xuống
Chúng tôi hôn nhau trong hành lang tối tăm và yên tĩnh.
“Mở miệng ra.”
Tề Triệt ra lệnh.
Hương thơm đậm đà của rượu đọng lại trong miệng tôi.
Tôi bỗng nhiên phát hiện ra.
Mẹ kiếp, Tề Triệt hôn mạnh quá.
Trước kia lúc nào cũng cư xử lịch thiệp, một bộ dáng dịu dàng nhã nhặn, hôn đều là thẹn thùng chạm nhẹ một cái.
Tôi cứ nghĩ là do anh ấy xấu hổ, bây giờ xem ra là tôi hiểu sai rồi.
Tuy nhiên, anh ấy có như thế nào thì tôi cũng rơi vào lưới tình mất rồi.
“Khương Bạch, tập trung vào.”
Tề Triệt không hài lòng mà cắn mạnh môi tôi một cái.
Tôi rít lên, “Á.”
16
Mười phút sau.
Tôi quay lại quầy bar với Lý Tư Mộ.
Lý Tư Mộ cầm ly rượu đánh giá tôi.
“Kết thúc nhanh vậy sao?”
Tôi:”……”
Stop, đừng nghĩ nữa.
Tôi thường đến lớp của Tề Triệt.
Anh ấy vẫn luôn mang vẻ ngoài sạch sẽ và tươi tắn như vậy.
Vẻ ngoài vô hại, đẹp đẽ và rực rỡ.
Tôi thỉnh thoảng choáng váng, luôn cảm thấy Tề Triệt mà tôi nhìn thấy trong quán bar ngày hôm đó không hợp với người trước mặt.
MD!
Người này chẳng lẽ bị đa nhân cách à?
Tôi nheo mắt nhìn Tề Triệt.
Khuôn mặt ngày càng gần hơn.
Tề Triệt đang ghi chép thì đột nhiên giơ mu bàn tay lên chặn mặt tôi.
“Khương Bạch, đang ở trên lớp, cậu có thể dè dặt hơn được không?”
Tôi sững người một lúc.
Sau đó phản ứng lại.
Không, gã chóa này đang nghĩ gì vậy?
“Tề Triệt…”
Tôi có một câu hỏi muốn hỏi cậu ấy.
Ngay khi tôi vừa mở miệng, giáo sư đang giảng bài đột nhiên chỉ vào tôi.
“Đó, cô gái ngồi cạnh chàng trai mặc đồ trắng.”
Tề Triệt mặc quần áo màu trắng.
Cô gái bên cạnh cậu ấy…tôi?
Tôi ngơ ngác nhìn qua.
Vị giáo sư có khuôn mặt hiền lành và dễ gần mỉm cười.
“Đúng vậy, là em, đứng lên trả lời câu hỏi này cho tôi.”
Câu hỏi gì?
Tôi chỉ đến đây học ké thôi mà.
Tôi từ từ đứng dậy.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào tôi.
Tôi hơi xấu hổ.
Liền liếc nhìn Tề Triệt bên cạnh, đầu óc nóng lên.
“Cái kia, em không trả lời được, có thể để người nhà trả lời thay được không ạ?”
Lớp học phá lên cười.
Đôi mắt của giáo sư hiện rõ sự phấn khích và bát quái.
Tôi kéo tay áo Tề Triệt.
“Tề Triệt…”
Tề Triệt ho khan hai tiếng rồi đứng dậy.
Tôi không biết tại sao, nhưng chóp tai của cậu ấy đỏ như má/u vậy.
Trả lời xong câu hỏi, Tề Triệt ngồi xuống.
Tôi khen ngợi cậu ấy: “Tề Triệt, cậu thật lợi hại quá.”
Tề Triệt ho khan hai tiếng.
Bảo tôi đàng hoàng lại, đừng nói nữa.
“Ồ.”
Cho đến khi chuông reo.
“Tề Triệt, chúng ta nên đi ăn ở đâu?”
Tôi thu dọn đồ đạc của Tề Triệt và mỉm cười hỏi cậu ấy.
Tề Triệt chưa kịp trả lời thì giáo sư dọn xong đồ đã đi tới.
“Tề Triệt.”
“Giáo sư.”
Chính tôi đã lên tiếng gọi tiếng “Giáo sư” này.
Trong lớp học mà không nghe giảng, tôi cũng cảm thấy có chút tội lỗi.
Vị giáo sư cười khúc khích và hướng đôi mắt ân cần của ông về phía tôi.
“Em là bạn gái của Tề Triệt?”
“Dạ, đúng ạ.”
Tôi vừa nói xong thì giáo sư gật đầu.
“Ừ, hôm khác đến nhà tôi ăn tối.”
“……Dạ?”
Tôi sững sờ một lúc, đôi mắt trống rỗng.
Tề Triệt ho khan: “Đây là bố tớ.”
Tôi:”……”
17
Chỉ là đi học ké nào ngờ lại gặp được bố của bạn trai luôn.
Tôi ấp úng không nói ra lời.
Bàn tay vốn đang nắm tay Tề Triệt lập tức rút lại.
Tề Triệt liếc nhìn hành động nhỏ của tôi.
Tôi nghiêm túc suy nghĩ không biết nên nở một nụ cười dễ thương hay ngượng ngùng.
Nhưng nụ cười của tôi lúc này chắc chắn không được đẹp cho lắm.
“Chào chú…”
Giáo sư mỉm cười và gật đầu.
Cuối cùng, vẫn là Tề Triệt giúp tôi giải vây.
Trên đường ra khỏi lớp, tôi không ngừng vỗ ngực.
“Làm tớ sợ muốn chết. Tại sao cậu không nói với tớ trước chứ?”
Tề Triệt: “Sao tớ biết cậu không nghe giảng?”
Tôi trừng mắt nhìn Tề Triệt.
Tề Triệt không dám lên tiếng.
Ngoan ngoãn đi lấy cơm cho tôi.
Trong khi đang chờ đợi thì điện thoại của tôi reo lên.
Là Lý Tư Mộ.
“Tình yêu, cuối tuần này cậu có đến quán bar không? Có nhiều anh đẹp trai lắm!”
Mắt tôi sáng lên.
“Thật sao?! Đi đi đi đi đi!”
Tôi hưng phấn đáp lại, vừa ngẩng đầu đã thấy Tề Triệt đang bưng đồ ăn đứng trước mặt tôi.
Tôi:”……”
Tề Triệt nhìn xuống.
Cái nhìn đó, tôi nên diễn đạt thế nào nhỉ?
Dù sao thì tôi cũng cảm thấy có lỗi.
“Cậu làm sao vậy Mộ Mộ, tớ sao có thể đi được, tạm biệt.”
Tôi tức giận cúp điện thoại, cầm lấy bát cơm từ tay Tề Triệt.
“Ăn đi, ăn đi.”
“Tại sao cậu không đi?”
Tề Triệt lên tiếng.
MD! Tôi biết cậu ấy đã nghe thấy tôi nói gì.
Tôi cười nói: “Tớ không đi, tớ không đi, tớ cùng cậu đến thư viện.”
“Không sao đâu, cậu cứ đi đi.”
Tề Triệt lên tiếng.
Giọng điệu nghe có vẻ nguy hiểm.
Tôi càng thấy tội lỗi, không dám đáp lại.
Một lúc sau tôi mới tỉnh lại.
Không, tại sao tôi lại phải cảm thấy tội lỗi?
Tôi cũng có cuộc sống riêng của mình.
Hơn nữa, tôi cũng không ngăn cản Tề Triệt hát rap trong quán bar.
Gương mặt của anh ấy vô cùng thu hút sự chú ý của các cô gái mỗi khi bước lên sân khấu.
Hơn cả tôi.
Tôi trở nên tự tin hơn và lý luận với Tề Triệt một cách nghiêm túc.
Tề Triệt cau mày lắng nghe.
Tiêu đời, anh ấy sẽ không tức giận chứ?
Một lúc sau, Tề Triệt đột nhiên lên tiếng.
“Cậu nói đúng, vậy thì cứ đi đi.”
Gì cơ?
Dễ dàng như vậy liền bị thuyết phục rồi?
Tôi nhìn chằm chằm vào Tề Triệt: “Thật sao?”
Tề Triệt gật đầu.
“Tề Triệt, cậu tốt quá!”
Cuối tuần tôi và Lý Tư Mộ gặp nhau.
Lý Tư Mộ tặc lưỡi nhìn tôi.
“Này, anh người yêu của cậu cho cậu ra ngoài chơi sao?”
“Cậu đang nói gì vậy? Tề Triệt sẽ không cấm cản tớ, anh ấy tốt với tớ lắm.”