Có ai ngu hơn cô ấy - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-09 23:38:57
Tựa như mùa xuân tan chảy bông tuyết.
Cứ đến dịp kỷ niệm ngày cưới, Cố Thời đưa một phụ nữ từ bên ngoài về nhà, lấy danh nghĩa là để cô "dạy dỗ".
Trong buổi tiệc kỷ niệm mười năm ngày cưới, Cố Thời mang về một cô gái KTV trẻ tuổi, mặc đồ thỏ nữ gợi cảm.
“Cô lễ phục, em đưa bộ lễ phục cưới của em cho cô mặc , cả bộ trang sức tặng em cũng đưa luôn. Còn về giày, thấy đôi em đang đây hợp.”
“À , cô còn nhỏ, nhiều chuyện hiểu, em chịu khó dạy dỗ thêm , đặc biệt là mấy chuyện giường .”
Mọi đều chờ xem trò của cô.
Và cô một nữa phụ lòng mong đợi của họ, tuyên bố ly hôn với Cố Thời.
Cố Thời khẩy, khinh miệt và chế giễu cô:
“Tống Sở Du, nào em chẳng ly hôn? câu đến phát ngán , còn ngán hơn cả tiếng em rên rỉ giường !”
“Nếu em thật sự ly hôn với , cho em một trăm triệu!”
Cả hội trường một nữa ồ lên, bọn họ đều cho rằng cô đang giở trò, giữ chừng mực.
họ hề rằng, đây là thứ 100 cô ly hôn, và cũng là duy nhất cô thật sự ly hôn.
Ánh mắt của tất cả trong hội trường đều đổ dồn về phía cô, ngay cả cô gái KTV bước cũng che miệng theo.
“ đặt cược cô ly hôn, một triệu!”
“ theo ba mươi!”
Về vụ cá cược cô ly hôn , đó là chuyện cũ rích trong mỗi dịp kỷ niệm ngày cưới .
Không ít thua tiền thì oán hận cô, còn thắng tiền thì cũng chẳng mấy khi đối với cô.
Cô khẽ lắc đầu, tự mắng vô dụng, mười năm đến hôm nay mới hạ quyết tâm rời khỏi Cố Thời.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
“ cược ly hôn!”
Trong đám đông, một giọng trầm thấp vang lên, những xung quanh đều khuyên đừng nghĩ quẩn, cô theo tiếng sang nhưng vẫn thấy rõ bóng .
“Cố Thời, đơn ly hôn sẽ gửi đến công ty , lúc đó nhớ ký tên.”
Cô ly hôn mấy trăm , nhưng đây là đầu tiên cô nhắc đến chuyện đơn ly hôn.
Cố Thời thẳng , tàn thuốc tay rơi đầy đất.
Cô coi như thấy, xổm xuống tháo giày cao gót, đặt đôi giày bên chân cô gái trẻ.
Cô tên Lý Tuyết, mới hơn hai mươi tuổi, trông xinh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-ai-ngu-hon-co-ay/chuong-1.html.]
“Đôi giày cọ chân, cô nhiều sẽ quen thôi.”
“Lễ phục và trang sức Cố Thời , sẽ bảo dì Trương mang đến cho cô.”
“Trước cô, Cố Thời còn đưa về chín cô gái khác, gì hiểu thì cứ hỏi họ. Họ sống ở tầng ba, phòng của cô ở cuối hành lang bên tầng ba.”
Kết hôn mười năm, những Cố Thời đưa về đủ để mở một hậu cung trong nhà .
Cao thấp béo gầy, trong sáng quyến rũ lạnh lùng hoạt bát, đủ cả.
Bên ngoài còn đồn rằng trở thành Giả Bảo Ngọc tại gia, tập hợp đủ mười ba mỹ nhân.
cô phúc phận , thể trở thành một trong những mỹ nhân đó.
Cô phủi phủi lớp bụi vô hình mu bàn chân, dậy chân trần về phía cổng lớn.
còn khỏi cổng, cô một lực mạnh từ phía kéo ngược :
“Tống Sở Du, cô thì cho sạch sẽ, cô cái gì mà tiền của , Cố Thời , bỏ mua sắm hả?”
Đôi chân trần của cô lúc như giẫm lưỡi băng sắc lẹm, ngay cả thở cũng run rẩy.
“Anh cởi quần áo?”
Cố Thời nhướng mày, ánh mắt hờ hững như thấu cô.
“Năm đó nhà cô phá sản, cô chẳng lột sạch quần áo cô nhét lên giường đó ? Cô đến thế nào thì y như !”
“Hay là cô hối hận ? Cũng , cô quỳ xuống xỏ giày cho cô thì sẽ tha thứ cho cô.”
Đám phía Cố Thời ngả nghiêng.
Năm đó cô và Cố Thời mới yêu lâu, tập đoàn Tống thị phá sản, bố cô nhảy lầu tự tử trở thành thực vật.
Đêm đó, trở thành khởi đầu cho tủi nhục của cô.
Và cũng chấm dứt tình cảm thời niên thiếu giữa cô và Cố Thời.
Cố Thời ép cưới cô, đêm tân hôn mang một phụ nữ về nhà sỉ nhục cô.
Hắn thứ ngay mặt cô, thậm chí cả bao cao su cũng là do cô tự tay xé đưa cho .
Mớ hỗn độn khắp nhà cũng là do cô quỳ xuống đất, từng chút một dọn dẹp.
Cô sống những ngày tháng khúm núm như suốt mười năm.
Giờ đây, cô thể chịu đựng thêm nữa.
“ cởi.”