Có ai ngu hơn cô ấy - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-09 23:39:07
Cố Thời đột nhiên gầm lên một tiếng, mấy trong phòng khách đều sợ đến phắt dậy. Bọn họ đều tự chủ mà xin rối rít, rằng sẽ bao giờ buôn chuyện lưng nữa. Cố Thời nào lời giải thích của bọn họ, trực tiếp bảo dì Trương dẫn lên dọn hành lý.
Lúc Lý Tuyết, to gan nhất, chắn mặt Cố Thời:
" thai ."
Lý Tuyết sờ sờ cái bụng hề nhô lên chút nào, mặt mang theo một tia đắc ý. cô kinh ngạc phát hiện mấy chị em phía đều biến sắc. Bọn họ vội vàng lên lầu, chỉ vài phút thu dọn xong hành lý và chạy khỏi nhà họ Cố.
Lý Tuyết chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả, chẳng thai là nắm chắc Cố Thời trong tay ? Bọn họ hoảng loạn thế gì?
Ngay giây tiếp theo, cả cô Cố Thời xách lên quăng mạnh góc tường. Cơn đau dữ dội từ phía lưng khiến cô hít một khí lạnh, Cố Thời vẫn điềm nhiên đó với vẻ mặt lạnh lùng.
Vừa mở miệng, là những lời g.i.ế.c dao.
"Dì Trương, bảo bác sĩ Trần đến nhà phá thai."
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Một câu đơn giản chứng minh chuyện ở nhà họ Cố là một hai . Điều mà Lý Tuyết là, chuyện đây là cô . Cố Thời bao giờ để bất kỳ phụ nữ nào sinh con cho . Bao gồm cả cô.
Ngay tháng thứ hai khi kết hôn, cô phát hiện thai. Sợ Cố Thời sẽ tay với cô và đứa bé, cô nghĩ đến việc bỏ trốn, nhưng dù trốn thế nào vẫn Cố Thời bắt về. Ngay lúc phản kháng và giằng co, cô sảy thai. Ngày hôm đó, trong đôi mắt đỏ ngầu của Cố Thời tràn đầy sự hận ý đối với cô, cô độc ác, cô trái tim.
đến bây giờ cô vẫn hiểu, đứa bé là do mất , tại độc ác là cô.
Lý Tuyết cũng giống cô lúc đó, hiểu , nên cô quỳ xuống đất cầu xin:
"Không, bỏ đứa bé ."
"Cố tổng, ..."
Anh yêu em, em là cưng chiều nhất. Vậy tại cho em sinh đứa bé?”
Cố Thời đầu, mắt cụp xuống, đáy mắt xẹt qua một tia khinh bỉ và khinh miệt.
“Yêu?”
“Cô nghĩ cũng xứng ?”
Lý Tuyết đôi mắt sâu thẳm đó, chỉ cảm thấy run rẩy, rét mà run.
Cố Thời dặn Dì Trương dọn dẹp Lý Tuyết, còn thì lái xe rời .
Lúc , chuyện quan trọng hơn cần .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-ai-ngu-hon-co-ay/chuong-7.html.]
Dì Trương thở dài một , dỗ dành Lý Tuyết ở nhà đợi bác sĩ đến.
Khi cô rời khỏi Cố gia, vì vết thương cũ và mới chồng chất nên hôn mê mấy ngày.
Khi tỉnh , là Phó Lâm Sinh đang ở bên cạnh cô.
Ánh sáng lờ mờ buổi sớm chiếu lên đỉnh đầu , phản chiếu những tia sáng khác .
Cô theo bản năng vươn tay chạm , nhưng thấy Phó Lâm Sinh gặp ác mộng.
“A Du, chạy mau.”
A Du?
Bàn tay vươn cứng đờ giữa trung, A Du là cô ?
hàng mi chớp chớp bán cô.
“Tỉnh còn giả vờ ngủ?”
Giọng trầm thấp của đàn ông mang âm mũi của buổi sáng, vẻ đáng yêu.
Cô nhịn bật thành tiếng, mở mắt va đôi mắt dịu dàng như nước .
“Dậy , đầu bếp nhà nấu món chè bách hợp hạt sen em thích ăn nhất cho em .”
Phó Lâm Sinh một tay kéo cô dậy khỏi giường, cưng chiều xoa đầu cô.
Chè bách hợp hạt sen...
Hồi nhỏ cô thích ăn chè bách hợp hạt sen bà nội nhất, nhưng bà nội mất, cô bao giờ về quê nữa.
Chè hạt sen những ở thành phố đều còn hương vị như .
Cô bàn ăn bát chè hạt sen mặt, múc một thìa.
Vừa cho miệng, dường như cô trở về những ngày hè nóng nực ở quê.
“Mùi vị ! Sao giống hệt bà nội !”
Phó Lâm Sinh nhếch môi khẽ , chỉ là bí mật.