Cô Ấy Băng Qua Những Ngày Tăm Tối - 14.End
Cập nhật lúc: 2025-07-29 21:44:13
Tư Ám Hành lái xe với tốc độ cực nhanh, may mắn , An An thương nghiêm trọng.
Khi bé mở mắt , bất ngờ “oa” lên lớn.
“Dì Tuế Tuế, con nhớ , nhớ ba .”
Hai vợ chồng Đoạn Vân Hồng bên cạnh gần như mừng đến phát .
Hứa Tuế Đường cũng ngờ Tư Ám Hành vô tình giúp Đoạn An khôi phục ký ức.
thái độ của cô hề đổi: “Tư Ám Hành, giữa và mãi mãi thể.”
“Đừng .”
Tư Ám Hành chỉ cảm thấy sự lạnh lùng của cô, lời cô , đều như d.a.o đ.â.m tim , “Anh sẽ từ bỏ…”
“Gì cơ, từ bỏ vợ và của con ? Nhìn cũng dáng đàn ông đấy, mà vô liêm sỉ như ?”
Một bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng, nắm lấy tay Hứa Tuế Đường.
Nhất Phiến Băng Tâm
Cô khẽ ngẩn , đó bình tĩnh :
“Đây là chồng , Đoạn Vân Thâm.”
Anh là chú ruột của An An, em trai của Đoạn Vân Hồng.
Đã là tình nguyện giúp cô diễn vở kịch , Hứa Tuế Đường đương nhiên cũng cố gắng phối hợp.
Cô đặt tay lên bụng : “Có thai hơn một tháng , vẫn lộ bụng, là long phượng thai.”
Nói xong, cô còn bổ sung thêm một câu: “Lần là con ruột của .”
Tư Ám Hành gần như dám tin, giọng cũng đổi: “Không thể nào…”
Đoạn Vân Thâm mỉm : “Vậy thì đợi con chúng đầy tháng, mời đến uống rượu nhé? Cảm ơn , cảm ơn mắt , nên mới vợ thế . sẽ buông tay , cả đời cũng . Anh hết cơ hội .”
Toàn Tư Ám Hành như lăng trì, đau, đau đến mức chịu nổi.
Anh vẫn cứng đờ lặp : “Không thể nào…”
Đoạn Vân Thâm nghiêng đầu: “Vợ , hôn cho xem nhé?”
Do dự một chút, Hứa Tuế Đường chủ động hôn lên môi Đoạn Vân Thâm.
Cảnh tượng mắt khiến Tư Ám Hành đau đớn đến tận xương tủy.
Thì , là thật!
Cô yêu khác, còn con với khác!
Tư Ám Hành giành Hứa Tuế Đường, bất chấp tất cả để giành cô.
, chính là tự tay đập vỡ hạnh phúc của cô, cô tổn thương sâu sắc như .
Lần , thực sự nỡ phá hoại hạnh phúc của cô thêm nữa…
Tư Ám Hành nhận , yêu Hứa Tuế Đường nhiều hơn tưởng.
Tình yêu đó khiến chiếm đoạt, cưỡng ép, mà chỉ — để cô hạnh phúc.
Tư Ám Hành nhẹ nhàng lên tiếng.
“Tuế Đường, nếu với em, sẽ mãi mãi ở đây.”
chỉ thấy câu đó.
Hứa Tuế Đường thậm chí cho một ánh mắt.
Tư Ám Hành cô đầy quyến luyến, dù cô đang hôn đàn ông khác. Cuối cùng, thất hồn lạc phách rời .
Cho đến khi bóng dáng khuất khỏi tầm mắt, Hứa Tuế Đường mới đỏ mặt buông Đoạn Vân Thâm .
“Cảm ơn giúp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-ay-bang-qua-nhung-ngay-tam-toi/14-end.html.]
Đoạn Vân Thâm cũng đỏ mặt, tai càng đỏ hơn. Anh Hứa Tuế Đường thật sâu.
“Nếu là khác thì giúp . Em là cướp nụ hôn đầu của đấy, thực cũng thể chịu trách nhiệm một chút mà.”
Tim Hứa Tuế Đường khẽ rung động.
Những ngày qua, cô cảm nhận thiện cảm của Đoạn Vân Thâm dành cho . Anh tuấn tú, sáng sủa, chân thành, cũng quá khứ phức tạp, đơn giản và trong sạch.
Hứa Tuế Đường cũng phần cảm mến, thậm chí là thích . Vậy nên khi đến giúp, cô mới thuận theo mà diễn vở kịch cho Tư Ám Hành xem.
Thế nhưng, vết thương tình cảm trong cô vẫn còn quá sâu, chút cảm tình vẫn đủ để cô dấn một mối quan hệ mới.
Ngược , hiện tại tự do tự tại, cô càng trân trọng cuộc sống hiện tại hơn.
“Anh , chỉ là em...”
“Đừng đừng đừng! Đừng phát cho cái ‘thẻ ’ đó.”
Đoạn Vân Thâm chút thất vọng, nhưng càng nhiều hơn là sự xót xa.
“Tuế Đường, em trải qua dễ dàng gì, hiểu hết. Chúng cứ bạn . Em chỉ cần vui vẻ là .”
Hứa Tuế Đường sững sờ một lúc, khẽ gật đầu.
Về , tin tức của Tư Ám Hành dần truyền đến chỗ cô.
Thì , Bùi Tuyết Âm điên cuồng đến mức ép hai đứa trẻ uống nhiều rượu, khiến chúng đưa phòng cấp cứu. Tuy tỉnh , nhưng trí lực đều tổn hại.
Khi sự thật, Bùi Tuyết Âm đau đớn sống, cô thức trắng đêm để chăm sóc hai đứa trẻ.
Hai đứa trẻ bình thường tuy ngây ngô, nhưng khi thấy cô tỏ bài xích.
“Tránh , cần dì Tuyết Âm!”
“Muốn cơ, bọn con cơ!”
Bùi Tuyết Âm suy sụp: “Mẹ mới là của các con! Mẹ chính là mà! Xin , là sai …”
“Không , cô ! Cô là !”
“Bọn con , thật của bọn con!”
Tư Thần và Tư Điềm chỉ nhận Hứa Tuế Đường. Ban đầu chỉ là phản kháng bằng lời, đó cứ thấy Bùi Tuyết Âm là lao cào cấu, đánh, cắn cô .
Bùi Tuyết Âm chịu nổi, cuối cùng phát điên, đưa bệnh viện tâm thần.
Tư Ám Hành từ bỏ vị trí nắm quyền, để đủ tiền để hai đứa trẻ chăm sóc suốt đời, bặt vô âm tín.
Không ai , mà Hứa Tuế Đường cũng chẳng còn .
Tất cả, tựa như câu chuyện của khác, lật qua một trang, là kết thúc.
Lại thêm một mùa hè nữa, Hứa Tuế Đường đang tưới hoa trong vườn.
Đoạn Vân Thâm ôm hai tấm vé, chạy tới giữa ánh nắng rực rỡ với nụ rạng rỡ.
“Tuế Đường, ca sĩ em thích đến Vân Thành tổ chức concert ! Vé hàng ghế đầu đấy, tối nay cùng nhé?”
Hứa Tuế Đường cũng nở nụ , nụ rực rỡ đến lạ thường: “Được.”
Đêm hôm đó, buổi hòa nhạc kín hết chỗ , ca sĩ ôm đàn guitar hát bài mở màn, gần như cả sân vận động đồng thanh hát theo.
“Không gì thể ngăn cản, khát vọng tự do trong em.”
“Cuộc đời như ngựa trời phiêu bạt, trái tim em chẳng còn vướng bận.”
“Xuyên qua năm tháng mịt mờ, em từng hoang mang lạc lõng.”
“……”
Hứa Tuế Đường cũng hát theo, nhưng trong lòng, cô thì thầm:
Giờ đây, cô còn hoang mang nữa.
(Hết truyện)