Cô Ấy Như Mặt Trời Chói Chang - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:20:43
5
là ngốc chết !
kể từ hôm đó, thật sự gặp Thẩm Sơ Tuyết nữa.
Tạ Tư Niên cũng hiếm khi như , mỗi ngày đều nhắn tin báo cáo cho biết đang ở , làm gì.
Hôm nay, cùng đám bạn đến khu nghỉ dưỡng mới khai trương chơi.
Vì đeo kính áp tròng, từ xa về phía hồ bơi, thấy hắt rượu lên .
Người đó đang cúi xuống nhặt thứ gì đó đất.
Bóng lưng trông giống Tạ Tư Niên.
Tôi mở điện thoại, phóng to ảnh check-in của Tạ Tư Niên hôm nay.
Không chỗ .
Hầy, đúng là tự dọa .
Chỉ là, trái tim hạ xuống một câu kéo bật lên.
Bạn thân mắt tinh như cú mèo: “Đệt! Thẩm Thính Vãn, tiểu lang quân nhà đang bắt nạt kìa!”
Hả?
Tôi lao qua bên đó, đúng lúc đàn ông đang giơ chân định giẫm lên tay Tạ Tư Niên.
Tôi lập tức tát một phát: “Mẹ kiếp, ngứa đòn ? Người của mà mày cũng dám động ?”
Tên đó đánh đến ngớ .
Mãi đến khi tỉnh , mới nhận là Chu Hạo – hồi học chung đã ưa gì Tạ Tư Niên.
Giờ nhà phá sản, cuối cùng cũng tìm cơ hội oai bắt nạt.
Chu Hạo nhếch môi khẩy: “Chẳng nó chỉ là thằng trai bao ăn bám ?”
“Thẩm Thính Vãn, mắt cô mù ? Trước tỏ tình biết bao lần từ chối, giờ rước lấy kẻ chẳng hề yêu ?”
Tôi tát thêm cái nữa: “Thì đã ? Cho mày làm trai bao cho còn thèm.
Vậy mày sủa cái gì ở đây?”
Tôi túm cổ áo kéo đến mặt Tạ Tư Niên: “Xin .”
Chu Hạo tức giận gào lên: “Xin cái con mẹ mày!
Thẩm Thính Vãn, cô kiêu ngạo cái gì chứ, chẳng nhờ biết chọn nơi đầu thai thôi ?”
“, đầu thai giỏi.
Cực hình lớn nhất đời là uống cà phê Americano đá.
Nếu mày giỏi, kiếm cho một ông bố tỷ phú ?
Nhìn cái gì mà ? Nhìn nữa tao móc mắt mày cho chồng tao chơi đấy!”
Chu Hạo mắng đến ngẩn .
Tạ Tư Niên chậm rãi dậy, , ánh mắt đầy phức tạp.
Không biết đang nghĩ gì.
Tôi buông cổ áo tên , từng chữ từng câu rõ ràng: “Xin. Lỗi.
Không thì mảnh đất nhà mày ở phía nam thành phố, đừng mơ giữ .”
Đụng đến chuyện gia đình, cuối cùng Chu Hạo cũng cúi đầu, uất ức : “Xin , Tạ Tư Niên.”
Tôi cầm ly rượu đặt tay Tạ Tư Niên, hất thẳng lên .
“Con mẹ mày, Thẩm Thính Vãn!” Chu Hạo tức đến gào lên.
Tôi lạnh lùng : “Cút.
Lần còn dám, tao sẽ là xử mày đầu tiên.”
Chu Hạo cùng đám bạn chột , nhanh chóng bỏ chạy.
Tôi lấy khăn giấy từ túi , nhón chân lên lau cho Tạ Tư Niên.
“Anh ngu ? Người bắt nạt tới tận mặt còn biết phản kháng?”
Anh gượng, vẻ mặt u ám: “Bây giờ gì để chống ?”
“Tôi chính là chỗ dựa lớn nhất của !”
Tôi nâng mặt lên, bắt thẳng : “Cả thế giới chỉ – Thẩm Thính Vãn – mới quyền bắt nạt ! Người khác thì !
Tạ Tư Niên, hậu phương vững chắc nhất của bây giờ chính là ! Ra ngoài ưỡn ngực lên cho đàng hoàng!”
Anh thật lâu, khẽ thở dài, tự nhiên nắm lấy tay : “Tay em đau ?”
Tôi lập tức giả vờ yếu đuối: “Đau! Đau chết ! Chồng thổi mới khỏi~”
Đám bạn xung quanh đều bĩu môi: “Giải tán, giải tán. Não yêu điên thật .”
Tạ Tư Niên cứng , nhưng vẫn cúi đầu, nhẹ nhàng thổi tay .
Chỉ là khi cúi xuống, thấy lông mi hình như chút lấp lánh, môi cũng khẽ run.
“…Cảm ơn.”
Thật hết nổi.
Tên đúng là yêu tinh, dáng vẻ đáng thương thế , nổi hứng giày vò thêm lần nữa.
Vì cúi đầu, hôn một cái rõ kêu lên môi : “Nhớ kỹ, là của . Chỉ cúi đầu .”
Yết hầu Tạ Tư Niên khẽ động, ánh mắt liếc một cái, vội vàng .
Cái thái độ chết tiệt … Kết hôn lâu như …
Bị hôn một cái mà còn đỏ mặt!
6
Vì tận hưởng trọn vẹn bến đỗ dịu dàng , quyết định cũng nghiêm túc phấn đấu một phen.
Thế là nhờ ba sắp xếp cho một văn phòng, bắt đầu tìm hiểu nghiệp vụ công ty.
Sau khi phát hiện gì thú vị, tự mở một công ty đầu tư riêng chuyên về các dự án tài chính.
Vậy nên, khi Tạ Tư Niên dẫn của công ty bước phòng họp.
Tôi vẫn nhịn mà hít sâu một .
Thật sự trêu !
Anh mặc vest chỉn chu, khí chất ngời ngời, trai đến mức trời đều phẫn nộ.
Tôi thì mặc bộ váy ôm sát, quần tất đen và giày cao gót, giả vờ nghiêm chỉnh họp.
gầm bàn, dùng chân khẽ móc lấy bắp chân .
Làn da mềm mượt của chạm đường cơ săn chắc của , nhẹ nhàng cọ xát.
Bị lườm vài lần, chẳng những thu mà còn nước lấn tới.
Dần dần làm quá.
Cho đến khi khẽ thở gấp.
Tay đặt bàn phím run lên, dù cố bấu lấy lòng bàn tay vẫn ngăn cơn rung.
Còn , vẫn cầm bút nghiêm chỉnh, điềm đạm đánh giá các đề án của nhóm đối tác.
Trên mặt lộ chút cảm xúc nào.
Người ngoài chắc chắn sẽ khen một câu:
“Wow, tiểu tổng Thẩm hiểu biết thật đấy.”
hiển nhiên, Tạ – tiểu lang quân – Tư Niên thì nghĩ .
Anh tức tối xoay lưng với , lấy gối che kín đầu.
Tôi vòng tay ôm lấy từ phía : “Rồi , ? Tôi sai , chịu ?”
Anh vùng vằng đẩy .
Tôi ném luôn cái gối, cưỡi lên , nâng mặt lên: “Vẫn còn giận ?”
Anh gật đầu thật mạnh.
“Chẳng lẽ quyền giận?”
Thật là kiêu kỳ.
Tôi ghé sát , nhẹ nhàng dỗ dành: “Anh biết bản thân sức hút với đến mức nào ? Nếu thì chỉ trêu , thèm liếc ai khác?”
Anh bĩu môi, thèm trả lời.
Aizz! Khó dỗ thật đấy.
Tự cưới về, dù quỳ cũng nuông chiều cho bằng .
Tôi hôn lên yết hầu : “Được , ai bảo yêu đến thế chứ?”
“Vậy cho một điều ước nho nhỏ, ?”
Tạ Tư Niên ngẩng mắt .
Tôi liếm môi, hôn lên môi một cái: “ quá đáng!
Chỉ liên quan đến hai !
Không mấy câu mà thích !”
“ là bá đạo.” Anh hừ nhẹ một tiếng, mặt .
Tôi kéo mặt về: “Tạ Tư Niên, xụ mặt với !”
Nói cắn một phát lên vai : “Nếu , vắt kiệt cho xem!”
…
7
Mệt chết .
Tạ Tư Niên cái đồ trời đánh , giày vò suốt cả nửa đêm.
Trên giường, sofa, cửa sổ, trong phòng tắm, bồn rửa mặt, tất cả chỗ đều một vòng.
Kiệt sức , và mơ thấy một giấc mộng kỳ lạ.
Trong mơ, với rằng căn bản là con gái ruột nhà họ Thẩm.
Người thực sự là Thẩm Sơ Tuyết.
Năm đó, cô bảo mẫu mắc bệnh nan y đã tráo đổi và Thẩm Sơ Tuyết.
Để sống trong nhung lụa, còn cô vứt Thẩm Sơ Tuyết cô nhi viện, nhảy xuống biển tự sát.
Thẩm Sơ Tuyết vẫn mạnh mẽ lớn lên, nhà họ Tạ tài trợ từ tiểu học.
Cô cũng chí, học đến cấp 3 thì thi đỗ cùng lớp với Tạ Tư Niên.
Hai họ là cặp uyên ương khổ mệnh số mệnh an bài sẽ bên .
Còn , chỉ là một nét vẽ dư thừa trong câu chuyện tình yêu của họ.
Tạ Tư Niên cưới chỉ là để lợi dụng , nhằm trở đỉnh cao.
Đợi đến lúc trở , sẽ lập tức trả thù .
Dù cũng từng khiến nhục nhã đến thế, đó là một vết nhơ thể xóa trong cuộc đời .
May mắn thay, Thẩm Sơ Tuyết sẽ như ánh sáng, chữa lành , sưởi ấm .
Cuối cùng, họ sẽ cái kết viên mãn.
Còn , sẽ mọi khinh ghét, bạo lực mạng, đám du côn kéo con hẻm tối.
Tôi nước mắt đầm đìa, gọi tên Tạ Tư Niên cầu cứu.
Cầu xin cứu .
Tôi hứa, từ nay về sẽ dây dưa nữa, sẽ bao giờ yêu nữa.
Gương mặt trở nên tối tăm đáng sợ, lạnh lùng : “Đây là báo ứng của cô.”
Trong giấc mơ, cam tâm, gào lên: “Tạ Tư Niên, đã từng yêu ?”
Anh chút do dự: “Chưa từng.”
Trong con hẻm ẩm ướt u tối , chết thảm ánh trăng.
Vẫn thể tin nổi: “Tạ Tư Niên, nhưng yêu mà! Tôi thật sự yêu …”
Có một giọng vang lên: Kẻ si tình bao giờ kết cục .
Không!
Không !
Tôi căn bản là kẻ si tình.
Tạ Tư Niên cũng tuyệt đối thể biểu cảm đó!