Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Cô Dâu Không Phải Em - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385


1

 

Hôm nay, tin nóng mục giải trí: "Tổng tài tập đoàn Cố Thị và người kế nhiệm mới của tập đoàn Tô Thị sắp tổ chức hôn lễ. Một câu chuyện cổ tích giữa hoàng tử và công chúa ngoài đời thực..."


Tôi xông thẳng vào văn phòng anh:
"Cố Thịnh Thiên, anh chơi vậy là không đẹp rồi. Kết hôn mà không thèm báo cho tôi một tiếng, dù sao tôi cũng đã ở bên anh suốt năm năm."


Anh vẫn cúi đầu xem tài liệu, hờ hững đáp:
"Cô ấy trở về rồi."


Tôi bật cười nhạt:
"Thảo nào."


Tôi đúng là ngu ngốc, lẽ ra nên sớm đoán ra — "người kế nhiệm mới của tập đoàn Tô Thị" chính là Tô Uyển.

 

Cố Thịnh Thiên yêu Tô Uyển đến tận xương tủy, sao có thể cưới ai khác?


"Thẩm Tịch Tịch, đừng quên, giữa chúng ta chỉ là mối quan hệ hợp đồng." Anh chẳng thèm ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói.


Tôi đương nhiên không quên thỏa thuận năm năm trước — chỉ là giao dịch xác thịt, không ràng buộc tình cảm, tự do kết hôn.


Anh ra giá năm trăm vạn một năm, tôi không có lý do từ chối. Vì tôi cần tiền.


Nhận ra bản thân vừa rồi có phần xúc động quá mức, tôi hít sâu một hơi, dứt khoát:
"Được, tôi hiểu rồi."


Nếu đã vậy, nói chuyện làm ăn thôi. Tôi mỉm cười nhạt:
"Giờ cô ấy đã về, hợp đồng của chúng ta cũng không cần kéo dài nữa. Phiền anh trong ba ngày tới thanh toán nốt khoản còn lại cho tôi."


Anh khẽ ngẩng cằm, gương mặt anh tuấn lạnh lùng không chút ấm áp.


Tôi đã quá quen với việc, chỉ khi nào anh nhầm tôi thành Tô Uyển, ánh mắt đó mới có chút dịu dàng.


Ngón tay anh gõ nhịp lên mặt bàn, trầm mặc nhìn tôi, ánh mắt lạnh như băng.


Thật ra, dù Tô Uyển không trở về, tôi cũng đã lên kế hoạch chấm dứt mọi thứ với anh rồi.


Hai nghìn năm trăm vạn — đúng bằng khoản nợ bố, tôi gây ra khi làm ăn thất bại.


Vì món nợ đó, ông bị kiện vào toò.


Cũng may năm đó Cố Thịnh Thiên "vừa gặp đã yêu", chịu bỏ tiền ra "chuộc" tôi, bằng không một sinh viên mới ra trường như tôi, còng lưng làm cả đời cũng chẳng trả nổi.


Đổi tự do lấy tiền chuộc bố, tôi không thấy hối hận.


Tôi đang tính toán, chỉ cần nhận nốt tiền, trả hết nợ, đón  bố ra tòo — từ đó sẽ không bao giờ phải nhìn thấy gương mặt lạnh lùng này nữa.


Tôi bổ sung thêm một câu:
"Vả lại, tôi không có hứng đi phá hỏng gia đình người khác."


Một lúc sau, anh mới lạnh lùng mở miệng:
"Thẩm Tịch Tịch, tôi trả thêm ba trăm vạn, hợp đồng tiếp tục."


Tiếp tục sao?


Cố Thịnh Thiên, anh định nuôi trong nhà một người, bên ngoài thêm một người nữa à?

 

Đây là cách anh đối xử với Tô Uyển — người anh từng yêu đến mức sống dở chec dở, nay vừa tìm lại được sao?


Tôi không muốn làm kẻ thứ ba.


Nhưng khi chưa nhận được tiền, tôi vẫn phải khôn ngoan:
"Để tôi suy nghĩ đã…"


"Quy tắc cũ, tối bảy giờ, biệt thự đợi tôi." Anh nhếch môi cười lạnh.


Tôi nở một nụ cười nhẹ, hờ hững đáp lại.


Trong căn biệt thự, tôi như một người vợ trẻ đợi chồng, ngồi trước bàn ăn thịnh soạn, từ bảy giờ đợi đến chín giờ.


Cố Thịnh Thiên cuối cùng cũng xuất hiện.


Anh liếc nhìn mâm cơm, lạnh nhạt nói:
"Tôi ăn rồi, em tự ăn đi. Tôi phải xử lý tài liệu."


Tôi cũng không ngu, thừa biết mà, nên đã lén ăn trước vài miếng.


Vừa gắp thức ăn, anh lạnh lùng nhắc:
"Dạ dày em yếu, đừng ăn đồ nguội, hâm nóng lại rồi ăn."


Nghe thì có vẻ quan tâm, nhưng thốt ra từ miệng anh lại chẳng chút ấm áp.


"Với lại, cái này mua cho khách, tiện mua thêm cho em."


Anh ném cái túi lên sofa, rồi quay người vào phòng làm việc.


Tôi mở túi ra xem — một chiếc túi Hermès phiên bản giới hạn!


Bạn thân của tôi xếp hàng đợi ba năm còn chưa mua nổi, vậy mà Cố Thịnh Thiên chỉ tùy tiện vung tay đã có.


Đúng là tổng tài tập đoàn xuyên quốc gia, đặc quyền cũng không phải dạng vừa.


Ăn xong, đang loay hoay bỏ bát đũa vào máy rửa chén, thì bất ngờ bị một cánh tay mạnh mẽ ôm chặt từ phía sau.


Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã bị nhốt gọn trong vòng tay anh.


"Tôi còn chưa rửa xong…"


Chưa kịp dứt câu, môi tôi đã bị anh chặn lại.


Anh ôm tôi bế bổng, đặt lên giường.


Tối nay, Cố Thịnh Thiên có gì đó khác lạ — chiếm hữu, gấp gáp, bất an.


Hay chỉ là ảo giác của tôi?


Hay vì Tô Uyển trở về, khiến anh kích động đến mức không kiểm soát nổi?


Trong hơi thở hỗn loạn, anh gọi tên tôi:
"Tịch Tịch" — đã lâu lắm rồi, anh không nhầm tôi thành "Uyển Uyển" nữa.


Sau khi kết thúc, anh ôm chặt tôi vào lòng.


Tôi nghĩ mình đã hoàn thành rất tốt "công việc", liền tranh thủ mở lời:
"Thịnh Thiên, mai anh có thể chuyển khoản nốt phần còn lại cho tôi không?"


Anh khẽ run lên, rồi bất ngờ siết lấy cổ tay tôi, cúi đầu… cắn một phát thật mạnh.


"Đau!" Tôi hét lên.


"Em nỡ lòng rời xa tôi vậy sao?" Anh nghiến răng.


Tôi đau muốn khóc, cố nặn ra câu trả lời:
"Tất nhiên tôi không nỡ… rời xa tiền của anh."


Ánh mắt anh như bùng lên lửa, rồi lại nhanh chóng nén xuống.


Anh cười lạnh:
"Thẩm Tịch Tịch, em đúng là đồ phụ nữ tham tiền. Lẽ ra tôi nên biết, em không có trái tim."


Anh bật dậy mặc áo, giận dữ bỏ đi.


Tôi thì vẫn chưa hiểu gì.


Chẳng phải ngay từ đầu, anh đã biết tôi chỉ cần tiền sao?


Hay anh muốn tôi diễn tròn vai — diễn thành một Tô Uyển yêu sâu đậm?


Nhưng người thật đã về rồi, cần gì phải phí công với tôi?


2

 

Sau đêm hôm đó, mấy ngày liên tiếp tôi không còn nhận được "triệu hồi" từ Cố Thịnh Thiên.


Tối nay, tiệc kỷ niệm thành lập công ty, tôi uống chút rượu.


Có lẽ do tửu lượng không tệ, cũng có thể do mặt xinh dễ gần, sếp chủ động đề nghị đưa tôi về.


Tôi nói mình ở nhà dì, đưa cho sếp địa chỉ biệt thự.


Sếp lịch sự đưa tôi về tới tận cửa, tôi cười cảm ơn, đứng nhìn xe anh ấy rời đi.


Vừa quay đầu, đã bắt gặp Cố Thịnh Thiên đứng bên cửa sổ sát đất.


Khoảng cách mấy mét, nhưng ánh mắt lạnh buốt kia khiến tôi nổi da gà.


Bước vào nhà, một mùi thuốc lá nồng nặc xộc vào mũi.


"Anh về từ bao giờ?"
Nhìn đống tàn thuốc trong gạt tàn, tôi đoán chắc anh ta đợi rất lâu rồi.


Khuôn mặt anh u ám:
"Thẩm Tịch Tịch, em có biết mấy giờ rồi không?"


"Hôm nay công ty em tổ chức tiệc." Tôi nhún vai.


Anh lạnh lùng ra lệnh:
"Tôi trả thêm hai triệu, từ mai nghỉ việc, ngoan ngoãn ở nhà.”


Tôi ghét cay ghét đắng cái kiểu ra lệnh kẻ bề trên này.

"Cố Thịnh Thiên, Tô Uyển đã trở về rồi, hợp đồng của chúng ta kết thúc tại đây."


Nói xong, tôi định quay người bỏ đi.


Đúng lúc đó, ngửi thấy mùi khét.
Ngoảnh lại, phát hiện khăn trải bàn bốc cháy.


Đúng là cái thói quen hút thuốc bừa bãi của anh ta!


Tôi vội lao tới cứu cái chân đèn pha lê trên bàn ăn.


Đó là món quà anh từng đem từ Milan về cho tôi, chỉ vì lần đó tôi lỡ miệng khen trên tạp chí:
"Cái đèn này đẹp ghê."


"Đừng, Tịch Tịch!"
Tôi nghe thấy tiếng anh hét thất thanh sau lưng.


Anh kéo tôi lại, nhưng đã muộn.
Một cơn đau rát buốt ập đến.


Anh nâng cổ tay tôi lên, thấy một vết bỏng đỏ tấy:
"Đồ ngốc."


Anh kéo tôi tới bồn nước, mở vòi xối lạnh:
"Đừng cử động."


Ngọn lửa nhanh chóng được dập tắt.


Anh lục tung phòng, tìm ra tuýp thuốc mỡ.


Vừa thoa thuốc, anh vừa dịu dàng thổi nhẹ lên vết bỏng:
"Có đau không?"


Nhìn thấy tôi cau mày, anh càng nhẹ tay hơn.


"Đừng làm mấy chuyện ngu ngốc nữa."


Giọng anh trầm thấp, như trách móc, như xót xa.


Tôi chột dạ, lặp đi lặp lại trong lòng:
"Anh ấy thích Tô Uyển, không phải mình."


Tối hôm đó, anh cực kỳ dịu dàng.


Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi nghe thấy anh thì thầm bên tai:
"Tịch Tịch, em thật sự bỏ được tôi sao?"


Tôi khẽ đáp:
"Bỏ được."


Sau đó, anh không nói gì nữa.


Tôi mở mắt ra nhìn anh, anh vẫn nhắm mắt ngủ say.


Không biết từ bao giờ, trong mơ anh đã không còn gọi nhầm tên Tô Uyển nữa.


Dưới ánh sáng lờ mờ, tôi từng chút một ngắm nhìn gương mặt anh — thật ra anh rất đẹp trai.


Khóe mắt anh bất ngờ tràn ra một giọt nước mắt, tôi vươn tay nhẹ nhàng lau đi.


Anh bất chợt nắm lấy tay tôi:
"Tiểu Tịch, đừng đi..."


Có lẽ anh đang gặp ác mộng.


Tôi nhẹ nhàng vỗ về anh, dỗ dành anh, giống như năm năm trước khi anh vừa mất Tô Uyển, tôi cũng từng ôm lấy anh như vậy, giúp anh lau đi nước mắt trong mơ, dùng đầu ngón tay xoa dịu đôi mày nhíu chặt.


Cho đến khi anh dần dần ngủ yên trong vòng tay tôi, cho đến khi anh dần dần không còn khóc trong mơ nữa.

 

Tôi không biết đêm nay nước mắt của anh vì điều gì..

 

3

 

Hôm nay là sinh nhật tôi.


Suốt năm năm qua, mỗi năm vào ngày này, Cố Thịnh Thiên đều ở bên tôi.


Anh từng nói:
"Em biết không? Em không chỉ giống cô ấy về ngoại hình, ngay cả ngày sinh cũng trùng nhau."

 

Mỗi năm đến ngày này, tôi đều đóng vai Tô Uyển, cùng anh ăn mừng sinh nhật của "cô ấy".


Nhưng tôi biết, tối nay tôi — diễn viên đóng thế — sẽ không còn được lên sân khấu nữa, bởi nhân vật chính đã quay trở về.


Dù sao về nhà cũng chỉ có một mình, tôi liền ở lại công ty tăng ca đến tám giờ tối.


Vừa ra khỏi cổng công ty, đã nghe thấy giọng anh:
"Thẩm Tịch Tịch, lên xe."


Là Cố Thịnh Thiên.


Xe anh đỗ ngay trước cửa công ty, không biết đã chờ bao lâu.


Anh không đi với Tô Uyển sao? Tôi thầm thắc mắc…


"Uyển Uyển đi công tác ở Mỹ rồi." Anh nhàn nhạt giải thích.


Anh lái xe đưa tôi đến một nhà hàng trên đỉnh núi.


Trong nhà hàng chỉ có một dàn nhạc giao hưởng và chúng tôi.


Ánh nến ấm áp dần thắp sáng màn đêm xung quanh.


Tôi cúi đầu dùng bữa, ngẩng lên bất chợt bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình đăm đăm.


Trong mắt anh có một thứ dịu dàng khó diễn tả, có lẽ là do ánh nến, cũng có thể là vì anh lại nhầm tôi thành Tô Uyển.


Bỗng nhiên, ngoài cửa sổ một luồng sáng lóe lên, chiếu rực cả bầu trời đêm.


"Thẩm Tịch Tịch, theo tôi."


Anh dẫn tôi ra ngoài ban công.


Trước mắt tôi, những chùm pháo hoa rực rỡ nở tung, như thảm hoa muôn sắc xuyên thủng màn đêm đen kịt, thắp sáng cả bầu trời.


Tôi từng nói với anh, tôi thích nhất là pháo hoa — vì ngay cả trong đêm tối không ánh sáng, nó vẫn có thể soi sáng từng góc nhỏ trong tim người.


Nếu không biết rõ anh yêu người khác, có lẽ tôi đã yêu anh mất rồi.


Thực ra từ cái nhìn đầu tiên tôi đã thích anh.
Chỉ là lý trí đã cứu tôi.


Cố Thịnh Thiên nhếch môi hỏi:
"Thích không?"


"Thích."
Tôi mỉm cười, nụ cười từ tận đáy lòng.


Có thể vì nụ cười quá ngọt, cũng có thể vì ánh pháo hoa chiếu rọi quá đẹp, anh cứ ngẩn ngơ nhìn tôi, không rời mắt.


Trên đường về nhà, tôi nói với anh:
"Thịnh Thiên, cảm ơn anh. Tối nay em rất vui."


Một lời cảm ơn chân thành, dù tôi biết tối nay mình chỉ là người thế vai, nhưng vẫn cảm thấy hạnh phúc.


"Vui là tốt rồi." Anh đáp.


Chính khoảnh khắc đó, tôi nhận ra trái tim mình lại rung động.


Tôi không cho phép bản thân phạm sai lầm lần nữa.
Giữa tôi và anh — vở kịch này nên kết thúc rồi.


Sau một hồi do dự, tôi mở miệng:
"Thịnh Thiên, em đã suy nghĩ rồi. Tôi muốn chấm dứt hợp đồng."


Bàn tay anh siết chặt vô lăng, xe hơi lệch khỏi làn, suýt đ â m vào một chiếc xe con đối diện, làm tôi toát mồ hôi lạnh.


Anh chỉnh lại tay lái, tiếp tục lái xe, im lặng không nói gì.


Bầu không khí ngột ngạt đến đáng sợ.


Tôi hít sâu một hơi, tiếp tục:
"Thịnh Thiên, từ đầu đến cuối, giữa chúng ta chỉ là một vở kịch. Giờ tôi đã nhận đủ thù lao, cũng nên kết thúc."


"Vở kịch..."


Anh cười lạnh.


Xe đột ngột phanh gấp, dừng lại bên đường.

"Thẩm Tịch Tịch, xuống xe!"


Anh gầm lên.


Chẳng lẽ vì trước kia tôi đóng vai quá tốt, khiến anh nhập tâm quá sâu?


"Xuống xe!"
Anh quát lần nữa.


Tôi bị dọa, vội vàng mở cửa bước xuống.


Chiếc xe lao đi trong làn bụi mù.


Cố Thịnh Thiên, hôm nay là sinh nhật tôi đấy.
Anh bỏ tôi lại nơi hoang vu thế này, tôi muốn khóc mà không khóc nổi…


Tôi đành ôm mình đi bộ.


Giữa chừng trời đột nhiên nổi sấm, sau đó là mưa như trút nước.
Tôi run rẩy đi trong màn mưa.


Không biết đi bao lâu, một người tốt bụng dừng xe đưa tôi về.


Trên đường, xe của Cố Thịnh Thiên lướt ngang qua.


Hôm sau, tôi vào công ty trong trạng thái ho sù sụ, cảm ơn "ân huệ" của anh.


Sếp tốt bụng đưa tôi về nhà, dặn phải nghỉ ngơi dưỡng bệnh.


Về tới nhà, tôi quấn mình kín mít trong chăn mà vẫn thấy lạnh run.


Nghe tiếng cửa mở, tôi cứ tưởng Cố Thịnh Thiên giận rồi sẽ không đến nữa.
Ai ngờ anh vẫn tới.


Tôi mặc kệ, cuộn chặt trong chăn giả vờ không thấy anh.


Ho khan mấy tiếng, anh liếc qua:
"Bị bệnh rồi?"


Tôi giả vờ không nghe thấy, rút vào phòng ngủ, trùm kín mít.


Toàn thân càng lúc càng lạnh, tôi co người thành một cục mà vẫn run cầm cập.


Bỗng một bàn tay to đặt lên trán tôi, kèm theo tiếng chửi rủa khe khẽ:
"Chec tiệt."


Tiếng lục lọi vang lên khắp nhà.

"Thẩm Tịch Tịch, thuốc hạ sốt đâu?"


Tôi mơ hồ trả lời:
"Hết rồi..."


Tiếp đó là tiếng cửa đóng sầm lại.


Chỉ còn lại tiếng răng va lập cập của tôi trong căn phòng lạnh lẽo.


Không biết bao lâu sau, tôi được người ta bế dậy, ép uống thuốc và nước ấm.


Sau đó, tôi được ôm chặt vào lòng.


Anh thì thầm bên tai tôi:
"Tiểu Tịch, không sao đâu, sẽ nhanh khỏi thôi."


Trong vòng tay anh, cơn lạnh dần tan biến, tôi thiếp đi an ổn.


Sáng hôm sau tỉnh dậy, ánh nắng đã chan hòa.


Cố Thịnh Thiên ngồi bên giường, laptop đặt trên đùi.


Tôi vẫn đau đầu, mơ màng hỏi:
"Hôm nay cuối tuần à?"


Anh không trả lời.

Tôi bừng tỉnh nhớ ra — hôm nay mới thứ Tư.


Anh đứng dậy đi vào bếp, lát sau bưng ra một bát cháo.

"Ăn xong rồi uống thuốc."


Anh lạnh giọng dặn.

Tôi sững sờ nhìn anh.


Cố Thịnh Thiên — người luôn cao ngạo như vậy — thực sự nấu cháo cho tôi?


"Hay cần tôi đút?"
Thấy tôi đơ ra, anh hỏi.


"Không cần... không..."
Tôi vội vàng lắc đầu, ho sặc sụa.


Anh cau mày, ngồi xuống cạnh giường, kiên nhẫn đút từng muỗng cháo cho tôi.


Tôi hơi xấu hổ, vội nói:
"Để tôi tự ăn..."


Nhưng anh phớt lờ, đút đến khi đáy bát sạch trơn.


Sau đó cho tôi uống thuốc, bắt tôi nằm xuống ngủ tiếp.


Anh vẫn ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn tôi.


Cố Thịnh Thiên, anh đối xử tốt với tôi như vậy... là muốn tôi không nỡ rời xa anh sao?


Ba ngày sau, khi tôi hết sốt, anh vẫn luôn bên tôi, không rời nửa bước.

 

Loading...