Cố Duẫn Bạch, Anh Nợ Tôi Một Mạng - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
1.
Cố Duẫn Bạch là ngôi sao mới trong giới điện ảnh và nơi đây chính là một nơi hỗn loạn.
Trong hai năm đầu, đủ loại phụ nữ liều mạng bám lấy anh ấy như thể họ đang tuyệt vọng.
Vì lý do này, tôi đã bị không ít bạn nữ của anh ta tát, xô đẩy, thậm chí là lăng nhục.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Cố Duẫn Bạch chỉ nhấp một điếu thuốc rồi thích thú nhìn vết thương mới trên mặt tôi, tuỳ tiện động viên một câu: “Châu Châu, ngoan một chút.”
Anh ta sẽ không bao giờ ngăn chặn mấy cái chuyện ghen tuông phiền phức như này, đối với tôi càng tuỳ tiện hơn, vẫy đến thì đến, đuổi đi thì đi.
Cố Duẫn Bạch có chút bệnh sạch sẽ, đúng là một người rất kỳ lạ, rõ ràng là hút thuốc, uống rượu, chơi mạt chược, nhưng một chút cũng không thể ngủ được trong môi trường bẩn thỉu.
Vì để Cố Duẫn Bạch có thể ngủ yên, tôi lau nhà sạch sẽ đến một hạt bụi cũng không còn, sau đó lại dùng Etanol để khử trùng rất nhiều lần.
Tôi đã chờ anh ta ở đây trong suốt một nghìn không trăm chín mươi năm đêm
.
Hoa mẫu đơn và lan điếu ngoài ban công của phòng ngủ hết nở rồi lại tàn, nỗi nhớ nhung của tôi cũng trở nên cằn cỗi.
Lần đầu tiên tôi gặp Cố Duẫn Bạch là trong phòng riêng của một quán bar. Bởi vì thiếu phục vụ nam nên quản lý đã sắp xếp để tôi và một số phụ vụ nữ đi đưa rượu.
Lúc đó tôi không biết có một quy định như này, rượu đã mang đến thì người cũng phải ở lại.
Cố Duẫn Bạch ngồi trong một đám nam nữ thế nhưng thực sự rất chói mắt.
Anh ta ngồi trong góc của chiếc ghế sofa da, ngả mình vào tay vịn rồi nhìn một đám nam nữ đang lắc lư trong ánh sáng mờ ảo, cả người cũng được phủ lên một lớp lười biếng.
Cố Duẫn Bạch - người mà tôi đã biết đến từ lâu, thông qua những bức chân dung, rồi đến video và tạp chí.
Tôi xấu hổ đến mức muốn bỏ chạy, nhưng vì để nhìn anh ấy một lần nữa, tôi đã đứng lại chỗ cũ cùng với những nữ phụ vụ ăn mặc hở hang.
Có người đóng cửa phòng lại, bảo anh ta gọi một người đến phục vụ.
Cố Duẫn Bạch đồng ý, nheo mắt quét qua trên người của mấy người chúng tôi.
Tầm mắt anh ta dừng lại giữa trán tôi rồi rời đi.
Giọng nói của người đàn ông trẻ hơi khàn khàn, mang theo chút bất cần: “Chính là cô ấy!”
Vốn dĩ tôi muốn nói mình chỉ ở đây để tăng thêm bầu không khí, thế nhưng anh ta đã đứng lên và lại gần đây, tôi ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt mà mình đã sao chép vô số lần bằng tranh đen trắng, khuôn mặt đó cách tôi ngày càng gần hơn.
Nhân sinh đảo lộn, anh ta dùng sắc trao đi, mà tôi dùng tình cảm để chờ đợi.
(Nguyên gốc: 众生似乎颠倒过来 ,他以色授 ,我以魂与 )
Anh cúi đầu ghé sát vào tai tôi, điều đầu tiên anh nói với tôi là: “Biết hút thuốc không?”
Tôi không nói chuyện, lòng tôi run rẩy. Cố Duẫn Bạch, tổng cộng mười chín bức tranh, mỗi lần một nét, tôi lén trộm tên của anh, viết đi viết lại trên bức tranh vô số lần.
Anh ta có vẻ hơi bất lực: “Vậy thì châm thuốc đi.”
Tôi chậm rãi gật đầu.
2.
Đêm đó, anh khen tôi có đôi mắt đẹp.
Thực ra đôi mắt của Cố Duẫn Bạch mới thật sự đẹp, lông mi dài cong vút, mỗi khi nheo mắt lại, có thể đem ánh sáng ban đêm hòa vào trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
Cố Duẫn Bạch đưa tôi về nhà, thu xếp cho tôi một chỗ thích hợp.
Lúc đầu anh từ chối chạm vào tôi, chỉ ôm lấy tôi rồi ngủ. Mỗi đêm ở bên nhau, dường như Cố Duẫn Bạch ngủ đều không quá yên giấc, khi cảm xúc ở trong mơ trở nên càng mãnh liệt, anh ta sẽ siết chặt lấy cổ tay tôi.
Ngày hôm sau, khi anh ta đỏ mắt nhìn vết bầm xanh trắng trên cổ tay tôi thì sẽ áy náy mà nói với tôi: “Châu Châu, xin lỗi.”
Cố Duẫn Bạch đã quen diễn kịch, cố ý dùng giọng điệu trìu mến nhất, chỉ sợ sẽ không ai có thể từ chối nổi anh ta.
Vì tương lai của một nghệ sĩ, thông thường là không tiết lộ bạn gái ra ngoài.
Tôi không cần danh phận gì.
Lúc đó, tôi còn ngây thơ cho rằng chỉ cần có anh ta bên cạnh là đủ rồi.
3.
Có lẽ là từ khi bắt đầu nhận thêm một vở kịch mới, Cố Duẫn Bạch trở nên càng bận rộn.
Gần đây anh ta có rất nhiều niềm vui mới, bên ngoài chưa bao giờ thiếu bạn gái, lúc tâm trạng vui vẻ thì dỗ tôi nói rằng đây chỉ là xã giao, nếu tâm trạng không tốt thì cũng chẳng ừ hử gì, chỉ hút thuốc trong nhà, trong phòng khách, cả căn phòng đều ngập tràn khói thuốc.
Một ngày cuối tuần, Cố Duẫn Bạch đã hứa sẽ ở cùng tôi, thế nhưng lại mất liên lạc cả ngày.
Mãi cho đến khi trợ lý của anh ta gọi điện tới và ngập ngừng bảo tôi đừng lo lắng, Cố Duẫn Bạch chỉ đang ở khách sạn Hilton để bàn chuyện với người khác mà thôi.
Tôi thuận miệng hỏi khách sạn đó có phải ở khu Weish không thì trợ lý của anh ta có vẻ ngượng ngùng không nói gì.
Có lẽ nhờ vào giác quan thứ sáu của phụ nữ, tôi ngồi trên bậc thềm đối diện khách sạn và gọi điện cho Cố Duẫn Bạch nhưng điện thoại di động của anh ta vẫn tắt.
Chờ đợi suốt đêm, đến tám giờ sáng hôm sau, tôi tận mắt chứng kiến Cố Duẫn Bạch ôm eo một người phụ nữ từ khách sạn đi ra.
Người phụ nữ khoác áo khoác của Cố Duẫn Bạch lên vai, anh ta còn mở cửa xe cho cô, cô mỉm cười nắm lấy tay anh, mời anh đi cùng.
Đêm qua xảy ra chuyện gì, không cần nói cũng biết.
Tôi cho rằng, chỉ cần mình không hỏi thì có thể coi như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng sau khi vở kịch kết thúc, Cố Duẫn Bạch lại chủ động thẳng thắn với tôi, anh ta nói: "Châu Châu, hình như anh đã phải lòng một người rồi, chúng ta… dừng lại ở đây đi.”
Tôi nghe anh ta nói với giọng điệu bình tĩnh để kể về mối tình mà họ có được là nhờ vào một bộ phim.
“Châu Châu, anh thực sự rất yêu cô ấy.”
Khi nghe đến từ “yêu”, tôi cuối cùng trở nên cuồng loạn và đập nát mọi thứ trong nhà.
Cố Duẫn Bạch chưa bao giờ nói yêu tôi.
Anh nhìn tôi phát điên, sau đó dịu giọng: “Châu Châu, đừng làm loạn nữa.”
Cố Duẫn Bạch được giáo dục rất tốt, anh ta cùng tôi thức đến khuya, mới xoa thái dương nói: “Căn phòng này sẽ để lại cho em, đừng dây dưa nữa, Châu Châu.”
Anh mím môi, trong lời nói có chút cầu xin: “Chúng ta… hảo tụ hảo tán đi!”
Cố Duẫn Bạch rời bỏ tôi rồi.
4.
Trong truyền thuyết, Scheherazade, con gái của tể tướng, đã kể tận một nghìn lẻ một câu chuyện cho vị quốc vương độc ác để cảm hoá ông ta.
Mà tôi, lại dùng thêm ba năm nữa - trọn vẹn một nghìn không trăm chín mươi năm ngày - trăm phương nghìn kế ủ mình vào thuốc của Cố Duẫn Bạch, chính là loại thuốc mà anh ta sẽ không thể sống nếu thiếu tôi.
Bên ngoài tràn ngập tin tức, nói rằng có một ngôi sao điện ảnh trẻ tuổi đã mất tích.
Khi người quản lý là chị Trình gọi cho tôi, tôi còn đang vặn chìa khóa cửa thì nghe thấy giọng điệu lo lắng phát ra từ ống nghe, sau đó tôi thở dài: “Chị Trình, tôi cũng không biết anh ấy đang ở đâu.”
Nói dối đó.
Thực ra tôi biết.
Vừa mở cửa ra, ánh sáng hoàng hôn liền ập tới chiếu vào mặt Cố Duẫn Bạch.
Lúc này Cố Duẫn Bạch đang ngồi xổm trên mặt đất, xếp những mảnh mạt chược thủy tinh thành một ngọn đồi nhỏ, sau đó ngẩng mặt cười: “Chị, thấy em xếp giỏi không?”
Tôi giơ mũi giày lên rồi chạm vào, sau đó ngọn núi nhỏ do thuỷ tinh xây dựng đã sụp đổ, lăn xuống đất phát ra tiếng kêu răng rắc.
Cố Duẫn Bạch có vẻ rất tủi thân, cuối cùng đành phải nở nụ cười lấy lòng.
Người đàn ông trẻ có khuôn mặt vô cùng đẹp, giống như được ông trời ưu ái vậy.
Tôi nâng cằm anh lên và nói: “Nói, anh là của em.”
Cố Duẫn Bạch nheo mắt lại, trong chốc lát, tôi dường như ngửi thấy mùi hương quen thuộc đến mê hồn đó. Nhưng rất nhanh sau đó ánh mắt anh lại cụp xuống, anh cười và nói với tôi: “Anh là của em.”
Nụ cười đó chân thành và trong sáng, ngoan ngoãn như một chú mèo con.
Tôi chợt cảm thấy thất vọng, những năm đó, tôi là con chim trong lồng của Cố Duẫn Bạch, dù có mở giọng cũng chỉ có thể hát mấy câu hay để lấy lòng anh ta.
Lần này đã khác so với quá khứ, trong ánh sáng của ngọn đèn sợi đốt, tôi cắn môi anh.
Một hồi lâu, tôi đẩy anh ra.
Anh ấy kéo đôi môi sưng đỏ và cẩn thận hỏi tôi: "Chị, em có thể ra ngoài ngắm nhìn một chút được không?"
Tôi cong môi nói: "Không được nha, A Duẫn, ngoài kia có rất nhiều người xấu."
Tôi nhìn ánh sáng trong mắt Cố Duẫn Bạch từng tấc tắt dần, trong lòng dâng lên một cảm giác báo thù đầy dễ chịu.
5.
Đêm đó tôi nằm mơ, nằm mơ thấy một lưỡi dao sắc đang cắt xẻ da thịt, thế nhưng trên đó không có vết máu.
Cảnh tượng trước mắt trở nên càng kỳ quái, mà Cố Duẫn Bạch đang ở trong ánh sáng trắng đó, mỉm cười vẫy tay với tôi: “Châu Châu, lại đây.”
Lại một khung cảnh khác, chính là cảnh anh ta đang nhéo cổ tôi và gọi tôi bằng cả họ và tên: “Trần Châu Châu, cùng đi chết đi.”
Thực ra vào ba năm trước, tôi chưa từng có ý định báo thù Cố Duẫn Bạch, thậm chí cả việc muốn căn nhà này cũng không nghĩ tới, tôi chỉ muốn trốn thoát khỏi đây.
Người tìm thấy tôi chính là người phụ nữ mà Cố Duẫn Bạch luôn miệng nói yêu.
Người phụ nữ tên là Chu Lộ, vốn là một ngôi sao tuyến 18, nhưng giá trị tài sản của cô ấy đã tăng gấp đôi nhờ vào vở kịch của cô với Cố Duẫn Bạch.
Cô ấy không nói gì, chỉ lấy ra một xấp tư liệu và nhìn tôi với ánh mắt thương hại mà lạ lùng.
Tôi lật từng trang tư liệu, sau đó mới nhận ra rằng, hoá ra ngay lần đầu tiên tôi gặp Cố Duẫn Bạch trong quán bar cũng đã bị bao phủ bởi một lớp lừa dối.
Trước khi đến mười ba tuổi, tôi đều lớn lên cùng bố, để nuôi tôi và cho tôi có một cuộc sống sung túc như bao đứa trẻ khác, sau giờ làm việc, bố tôi đã mở thêm quán hàng rong và đi đóng thuê làm diễn viên quần chúng.
Bộ phim "Đứa trẻ ngốc" là tác phẩm nổi tiếng của Cố Duẫn Bạch khi anh 23 tuổi.
Trong đó có cảnh nam chính Bắc Thanh Xuyên sau khi bị đàn em mà mình tín nhiệm nhất phản bội thì đã uống rượu say rồi đến câu cá tại một ao nước mà có người bạn cùng lớp chết tại đó.
Do uống rượu và bị thương nặng, anh ta phải đào đi đào lại nước để quay ra được những cảnh chân thật nhất.
Diễn viên phụ đóng vai xác chết của bạn học đó chính là bố tôi.
Khi đó Cố Duẫn Bạch đang cáu kỉnh với đạo diễn, giở trò cố tình mắc lỗi, NG vô số lần.
Nhờ có Cố Duẫn Bạch mà bố tôi vốn đã bị viêm phổi, giờ lại bị phù nề do ngâm nước nhiều lần.
Sau khi vào bệnh viện, chỉ kéo dài được mấy ngày thì ông qua đời.
Bố tôi đã có thể chữa khỏi bệnh, cho dù chỉ là sau ca phẫu thuật sẽ phải sống chung với bệnh tật một thời gian, thế nhưng để giữ lại nhiều tiền hơn cho tôi và không muốn trở thành gánh nặng của tôi, ông ấy đã bỏ qua phẫu thuật mà không hỏi đến ý kiến của tôi.
Điều buồn cười là những năm này sống dưới mái nhà của người khác, tôi vẫn luôn coi Cố Duẫn Bạch là thần tượng và chỗ dựa tinh thần của mình, ngày thường tôi thậm chí còn dành hết tiền trợ cấp để mua thiết bị ngoại vi của anh ta.
Chu Lộ gõ gõ vào góc bàn, kéo tôi về hiện thực từ ký ức đó.
“Cố Duẫn Bạch là người mà mắt còn cao hơn đầu, công bằng mà nói, cô có điểm gì để anh ấy thích?”
Cô ấy nhếch khóe môi lên và nhìn tôi: “Sắc đẹp, tài sản, hay là địa vị?”
Tôi im lặng, mỗi lời trầm bổng trong miệng cô ấy chẳng khác nào một đòn nặng nề.
Nếu trước cuộc hẹn, tôi nghĩ ít nhất mình còn có thể kể cho cô ấy nghe mọi chuyện giữa tôi và Cố Duẫn Bạch một cách công khai và trực tiếp.
Nhưng ba năm dịu dàng đó giống như được người đàn ông đó bố thí vì cảm thấy áy náy.
“Anh ấy giữ cô lại bên cạnh chỉ vì thương hại cô mà thôi.”
Chu Lộ để lại những lời này rồi rời đi.
6.
Tôi không biết mình đã rời khỏi nhà hàng đó như thế nào, tôi chỉ biết rằng trong lúc tuyệt vọng tôi đã tìm đến Cố Duẫn Bạch để chất vất.
Anh ta không phủ nhận, im lặng hồi lâu rồi đưa cho tôi cốc nước và thở dài nói: “Châu Châu, em muốn gì?”
Anh ta vẫn giữ vẻ lịch thiệp như thường ngày và đàm phán các với tôi.
Tôi cầm chiếc cốc sứ màu trắng mà toàn thân run rẩy, còn cho rằng Cố Duẫn Bạch sẽ phủ nhận, thậm chí anh sẽ dỗ dành tôi, nói với tôi rằng trong ba năm này anh vẫn có tình cảm với tôi.
Nhưng không.
Tôi thừa nhận mình đã quá bốc đồng, tôi dùng chiếc cốc trên tay ném về phía Cố Duẫn Bạch.
Nước trong cốc sứ đổ ra giữa không trung, chiếc cốc đập vào trán anh và rơi xuống đất phát ra âm thanh như bị bóp nghẹt.
Tôi trơ mắt nhìn khuôn mặt trắng trẻo của Cố Duẫn Bạch, giây tiếp theo khuôn mặt đó phủ đầy máu.
Anh ta ngã gục trước mặt tôi.
Tôi run rẩy bấm số gọi cho bệnh viện, kể từ khi Cố Duẫn Bạch được nâng trên cáng và đưa đi, không ai ngờ đến hậu quả sẽ như thế nào.
Khi người quản lý là chị Trình liên hệ với tôi thì Cố Duẫn Bạch đã có vấn đề về tâm thần. Không phải do vô tình bị thương mà là do mẹ Cố Duẫn Bạch cũng mắc bệnh như vậy, nhìn lại thì đó là do di truyền từ người thân, điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên cho lắm.
Chị Trình đúng là người tốt, chị ấy đã thuê y tá, sau đó lại liên lạc với bố của Cố Duẫn Bạch.
Người đàn ông đó là một doanh nhân, lần đầu tiên gặp tôi, ông ta đã bảo trợ lý đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng.
“Cô là bạn gái của tiểu Cố?”
“Có thời gian thì đến xem thằng bé một chút.”
Tổng cộng lại ông ta cũng chỉ nói hai câu này.
Tôi cố gắng tìm kiếm nét mặt tuấn tú của người đàn ông đó rồi tưởng tượng Cố Duẫn Bạch của hai mươi năm sau, có lẽ cũng giống như này.
Ông ta ít kiêu ngạo hơn so với Cố Duẫn Bạch, lại tăng thêm hai phần trải đời, thực sự là… làm cho người ta chán ghét.
Chị Trình chỉ có thể thông báo với mọi người rằng Cố Duẫn Bạch vì lý do cá nhân nên tạm thời ngừng hoạt động.
Nhưng nhiều fan hâm mộ vẫn phát hiện ra Cố Duẫn Bạch vì chấn thương nên mới rời khỏi giới giải trí, anh vốn dĩ đã là trung tâm của sự chú ý, rất nhiều fan hâm mộ đều mong chờ anh trở lại giới giải trí, sau đó sẽ giống cá gặp nước vậy.
Có lẽ, nếu không có bố tôi, tôi cũng sẽ như họ, mong chờ thần tượng của mình trở lại màn ảnh.
Bố của Cố Duẫn Bạch đưa anh ta về biệt thự rồi thuê người chăm sóc, sau đó không bao giờ thấy anh lộ mặt nữa.
Thỉnh thoảng tôi sẽ đến thăm anh, tâm trí Cố Duẫn Bạch đã sa sút, dường như anh ta chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi.
Những người giúp việc đó đều không thích giao tiếp với người có vấn đề về thần kinh, chỉ có tôi mới sẵn lòng cùng anh ta chơi một số trò chơi nhàm chán.
Khi anh ốm, tôi chăm sóc anh, khi anh vui, tôi chia sẻ niềm vui với anh.
Cố Duẫn Bạch dần dần không còn muốn nói chuyện cùng người khác nữa, anh ta ngày càng thích dính lấy tôi.
Nếu thấy tôi trong vòng vài ngày vẫn không đến thăm, Cố Duẫn Bạch sẽ tức giận, mất bình tĩnh và hỏi tôi có còn muốn anh ta nữa không.
Cho đến mười ngày trước, Cố Duẫn Bạch giơ cánh tay đầy vết bầm tím lên và đau khổ nói: "Chị, bọn họ bắt nạt em."
7.
Tôi đã mơ giấc mơ này từ rất lâu rồi, một người đàn ông lịch lãm, kiêu ngạo cùng với trái tim bị biến chất, Cố Duẫn Bạch cứ giống như một cậu bé, luân phiên xuất hiện trong giấc mơ của tôi, tôi cảm thấy bối rối.
Cuối giấc mơ, hai mắt Cố Duẫn Bạch đỏ hoe và nắm lấy tay tôi, gần như đang cầu xin: "Chị, xin hãy để em đi."
Tôi giật mình, từ trên giường bật dậy.
Trong ánh sáng ban đêm tĩnh mịch, tôi nhìn thấy Cố Duẫn Bạch đang ngồi xổm trên mặt đất ở cuối giường, cả người đều dựa vào đệm.
Anh ta vòng tay qua chân và tựa đầu vào đầu gối, chỉ để lộ một nửa khuôn mặt trắng trẻo.
Tôi nghiêng người, dùng một tay nắm lấy vai anh, ngơ ngác gọi:
“Cố Duẫn Bạch.”
Lông mi thanh mảnh của anh run rẩy, nhẹ giọng nói: “Bắc Thanh Xuyên năm thứ ba mươi hai.”
Câu này là lời thoại của Bắc Thanh Xuyên trong bộ phim "Đứa trẻ ngốc”, anh ta đang đọc lời thoại trong vở kịch, tay tôi đặt trên vai anh không hiểu sao lại nặng thêm một chút.
Tôi đánh thức Cố Duẫn Bạch rồi kéo cánh tay anh đi ra phòng khách.
Tôi mở tủ lạnh, lấy một lon bia rồi xếp chúng lên chiếc bàn nhỏ.
Cố Duẫn Bạch đứng ở cửa vào, thân hình cao gầy cứng đờ tại chỗ, nhìn có chút ngơ ngác.
“Cố Duẫn Bạch, không phải trước đây anh uống rất giỏi sao?”
Tôi mỉm cười, mở lon bia và gọi anh qua uống.
Anh dụi đôi mắt mơ hồ còn ngái ngủ của mình rồi cuối cùng cũng bước tới dưới ánh nhìn của tôi.
Cố Duẫn Bạch ngồi xổm trước bàn nhỏ, đưa tay cầm lên một lon bia rồi uống một ngụm, sau đó cẩn thận nhìn tôi: “Chị, đắng quá.”
Tôi không hề bị lay động: “Hoặc là uống hết, hoặc là tôi đưa anh về, sau này đừng đến tìm tôi nữa.”
Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu, sau đó cắn răng cầm lon bia trên bàn lên, uống hết lon này đến lon khác.
Anh ta uống đến mức bắt đầu sặc.
Khi cái lon cuối cùng sắp chạm tới đáy, rốt cuộc anh ta cũng không nhịn được nữa, anh bắt đầu khóc và quỳ xuống đất: “Chị, bụng em đau quá, đầu cũng đau.”
Tôi nhìn thấy một vết trắng nhạt dưới lông mày trái của anh, đó là vết sẹo để lại sau vết thương lần đó.
Có vẻ anh ta rất đau đớn, thậm chí còn nhăn mày, chỉ duỗi một tay ra để chạm vào tay tôi đang đặt trên bàn nhỏ.
Lúc tay của Cố Duẫn Bạch phủ lên bàn tay tôi, anh ta ngẩng mặt cười như một con cáo gian xảo: “Chị, em uống hết rồi.”
Thấy tôi không lên tiếng, giọng anh lại trầm xuống: “Đừng bỏ lại em, được không?”
8.
Giọng nói nhẹ nhàng êm ái như mèo kêu, dễ dàng làm rung động lòng người.
Cố Duẫn Bạch cúi đầu, nắm tay tôi một lát, mới nói: "Thực xin lỗi."
Giọng nói trầm thấp ấy khiến tôi sửng sốt trong chốc lát, trong lúc nhất thời, tôi bỗng muốn nhìn rõ biểu cảm của anh ta, là Cố Duẫn Bạch thỉnh thoảng tỉnh lại ở trong mơ, hay là người trong ba năm qua ngơ ngác như trẻ con.
Tuy nhiên, có một con quỷ với chiếc răng nanh khác dường như đang chui ra từ trong lồng ngực, gặm nhấm từng tấc nội tạng, khiến người ta mù quáng không muốn phân biệt.
Cố Duẫn Bạch nghiêng đầu rồi tựa vào cánh tay của tôi, nhiệt độ lạnh lẽo của bàn truyền đến từ dưới cánh tay, làm cho vùng gần mặt của anh ta rất nóng.
Tôi dùng mu bàn tay còn lại chạm vào Cố Duẫn Bạch, sau đó không nhịn được mà dùng ngón tay chạm vào trán anh.
Nóng quá.
Hộp thuốc dự phòng ở nhà trống rỗng, sau này cũng không được bổ sung thêm thuốc nữa.
Tôi bảo Cố Duẫn Bạch nằm xuống ghế sô pha trước rồi quấn áo khoác đi ra ngoài.
Cơn gió cuối thu làm cho người ta nhức mắt.
Tôi mua thuốc xong, khi đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi thì thấy cánh cửa kính bên ngoài chỉ hé mở một nửa.
Mùi thơm cay nồng của món oden được nấu trong cửa hàng từ bên trong tỏa ra, bị gió cuốn đi, xộc thẳng vào mũi.
Tôi vốn là một người rất thích ăn cay, đặc biệt là món lẩu, nhưng khi bố tôi còn sống, không phải lúc nào chúng tôi cũng được ăn.
Khi đón tôi đi học về, ông ấy thường mua oden để chiều lòng tôi, thế nhưng ông ấy lại không nỡ ăn một miếng nào, ông chỉ luôn nói rằng mình không đói.
Sau này khi tôi ở cùng Cố Duẫn Bạch, vì anh ta không thích ăn cay cho nên tôi cũng chưa bao giờ nấu đồ cay trong các bữa ăn.
Tôi ngơ ngác bước vào cửa hàng tiện lợi đó, nhưng khi đến trước quầy, bước chân của tôi bỗng chậm lại.
Cho đến khi người bán hàng buộc tóc đuôi ngựa ngập ngừng hỏi tôi:
"Xin chào, bạn cần gì?"
Bàn tay đặt trên tủ kính của tôi run lên, tôi đột ngột rời mắt khỏi nồi oden.
Tôi có chút ân hận nên quay người lấy hai lon rượu trên kệ rồi thanh toán.
Ra tới cửa, bị gió lạnh thổi vào bắp chân, tôi hít một hơi thật sâu, chợt cảm thấy thế giới này thật nực cười.
Bây giờ tôi đang làm gì vậy? Ở trong phòng với một người đàn ông đã gián tiếp giết chết cha mình.