Có em gái ốm yếu , hai anh trai không dám lấy vợ ! - 34
Cập nhật lúc: 2025-07-10 20:29:42
Mọi đều cảm thấy cô gái nhỏ , dung mạo thanh tú, ánh mắt dịu hiền, giọng mềm mại mang theo chút thở bệnh tật, khiến chẳng nỡ nghi ngờ, càng đành ép uổng. Mà cách cô đối đáp, trúng tâm lý của đại đa : tình, lý, mà cũng mùi vị khổ sở chẳng kém đôi vợ chồng .
Lúc , Phương Tri Ý khẽ ho vài tiếng, bàn tay nhỏ bé khẽ đặt lên ngực, sắc mặt trắng nhợt như thể m.á.u rút cạn, đôi mắt đen láy trong vắt, phản chiếu ánh sáng như nước mùa thu, bình tĩnh hai kẻ đang tranh ghế. Mà giọng của cô, nhẹ như tơ lụa, mềm như cánh hoa, dịu dàng mang theo một tia suy nhược, khiến nỡ nghi ngờ, càng chẳng đành lòng tranh cãi.
Phương Tri Ý chỉ cần đó, đem dáng vẻ bệnh tật bày , cần nhiều lời, đủ khiến sinh cảm giác nỡ cự tuyệt, cứ như cô cái gì cũng đều đạo lý, đừng những lắm miệng đỡ cho hai sinh cảm giác chột , ngay cả đôi nam nữ vốn lòng mang ý trong lòng cũng dâng lên một trận áy náy, thậm chí còn sinh ảo giác nếu bọn họ thật sự trộm đimột món đồ trong túi cô gái nhỏ , e rằng cả đời cũng sẽ thấp thỏm yên.
Lúc , ánh mắt đám đông đang nghiêng ngả hẳn về phía cô.
Nữ nhân bộ mang thai hổ đến mặt mũi đỏ bừng , ánh mắt liếc một vòng xung quanh, cuối cùng dừng ở cái trán đang mướt mồ hôi của Phương Tri Ý , liền vội vàng từ trong n.g.ự.c rút một chiếc quạt , đưa tới tay cô .
Nga
“Bé , thím nhà các cháu khổ đến ... Xe đông, nóng như đổ lửa, cháu cầm lấy quạt mà dùng, kẻo nóng quá ngất xỉu thì khổ. Thím... thím cũng vô tình, chỉ là nhất thời hồ đồ...”
Nói xong liền kéo tay nam nhân hướng thùng xe tiếp theo chạy trối c.h.ế.t , sợ chính còn tiếp tục dây dưa , lương tâm càng thêm bất an , ngay cả tiền cũng đào đưa cô gái nhỏ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-em-gai-om-yeu-hai-anh-trai-khong-dam-lay-vo/34.html.]
Nam nhân nữ nhân kiếm chác gì thì thôi, còn đem đồ vật cho đối tượng , kéo còn đầu về phía , vẻ mặt cực kỳ khó coi , trong miệng còn lầm bầm oán trách: “Cô đúng là điên , cái quạt cũng đưa cho nó? Loại đàn bà mềm lòng như cô thì ăn gì?”
Hắn tuy một cái chữ to bẻ đôi cũng , nhưng thời điểm nhặt cái quạt , xì xào rằng, gần đấy một nhà đại địa chủ , mới xét nhà , đồ vật mang hết , đến cả cái muôi cũng để , phỏng chừng cái quạt là do lúc đó vận chuyển chú ý rơi . Cây quạt , kiểu dáng là cũ chút , nhưng hoạ tiết tinh xảo, tay cầm còn khắc hoa văn, chừng còn bán chút tiền , đàn bà đúng là chả gì , mới mềm giọng yếu ớt mấy câu, liền vội vàng hiến như dâng bảo bối.
Này gọi là cái gì? Phá của! là phá của mà!
Nữ nhân lườm : “Bằng thì ? Hay là định cho mấy đồng tiền ? Anh thấy ? Cô gái nhỏ gầy nhom như cọng giá, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng là thể bệnh. Lại , chả lẽ thật sự còn tính ở đó chen chúc chèn ép ? Ngộ nhỡ cô bệnh nặng giữa đường, truy cứu thì ai chịu trách nhiệm? Huống hồ cái quạt thì bán mấy đồng tiền , mang theo còn vướng víu . Với … quên những từng gì , trong giới nhớ, quân nhân và bệnh là thể trộm. Người chúng đánh , là việc tổn hại âm đức.”
Giọng bà mang theo chút run rẩy.
, cho nên thấy nam nhân lớn chuyện, bà sợ tới mức tim như nhảy khỏi cổ. Không vì thương , hối hận , mà là sợ xui xẻo.
Vạn nhất tổn hại âm đức, về đụng tai ương, công an bắt, hối cũng kịp. Thứ quạt rách cũng chẳng bán nổi hai hào, giữ thêm vướng víu, bằng đưa cô gái nhỏ , xá tài miễn tai, thí vật cầu phúc. Không phúc, mà là tự cứu .