Cô Em Gái Thân Yêu
Chương 2
3
Đến sáu giờ chiều hôm sau, em gái đột nhiên không gửi tin nhắn nữa.
Mẹ tôi cảm thấy có chút kỳ lạ: “Em gái con sao không gửi tin nhắn nữa? Có chuyện gì xảy ra với nó không? Tối qua, nó còn nói tối nay sẽ gọi video, để mẹ chọn túi LV.”
Tôi nhún vai, cười nhạt: “Chắc là chồng em gái lại thắng bạc được thêm ba mươi tỷ, giờ hai vợ chồng này xem thường đẳng cấp của LV rồi kia mà?”
Kiếp trước, tại thời điểm này.
Sau khi Trần Tuấn Phong thắng được ba mươi tỷ, hắn ta đã gọi điện khoe với em gái, sau đó lập tức cưới một cô vợ là streamer.
Chỉ là, ngày hôm sau, hắn ta lại chơi ván lớn.
Nhưng lần này, hắn ta không thắng mà thua sáu mươi tỷ!
Bố mẹ Trần Tuấn Phong bán hết tài sản, gom góp cũng không bù đắp nổi lỗ hổng này.
Vì thế, hắn ta đã không chút do dự đẩy vợ mình cho người cho vay nặng lãi để tiếp tục đánh bạc.
“. . .”
Mẹ tôi rõ ràng rất phấn khích: “Lại thắng được ba mươi tỷ? Trời ơi, mẹ phải gọi điện cho em gái con, bảo nó đưa mẹ đi Dubai!”
Đúng lúc này.
Em gái gọi điện tới.
Mẹ tôi không thể kìm nén được: “Con gái yêu, mẹ không cần túi LV nữa, mẹ muốn đi Dubai mua túi!”
Em gái không nói gì.
Cô ta im lặng một lúc lâu, mới nói: “Chị có ở nhà không? Con muốn nói chuyện với chị.”
Mẹ tôi không hiểu, đưa điện thoại cho tôi.
Tôi thắc mắc: “Sao vậy, em gái? Em thắng được ba mươi tỷ, còn định mua túi cho mẹ nữa phải không? Em đúng là hiếu thảo, không như chị, vừa mới mua nhà giờ mỗi tháng phải vật lộn trả nợ nữa.”
“Chị à… . .”
Em gái kéo dài giọng, ngập ngừng nói: “Chị…cho em mượn mười triệu mua vé máy bay được không?”
Tôi sững người, ngạc nhiên nói: “Sao vậy? Em gái, em kiếm được ba mươi tỷ rồi mà, sao lại mượn chị mười triệu làm gì nữa?!”
Giọng em gái nghẹn ngào: “Tuấn Phong lại đánh bạc, lần này, anh ấy thua trắng sáu mươi tỷ!”
Tôi cười.
Đã thua sáu mươi tỷ rồi, còn nghĩ tới việc ngồi máy bay về nước?
Tôi thở dài: “Em à, chị không có tiền, vừa nãy chị đã nói rồi mà, mua cái bánh bao mười lăm nghìn chị còn phải cân nhắc, vốn dĩ chị đang tính mượn tiền em nữa đây.”
Ở đầu dây bên kia, hơi thở của em gái dần trở nên nặng nề.
Rõ ràng, cô ta tức giận rồi.
Tôi cười nói tiếp: “Em gái, nếu em thực sự không có tiền, em bán cái túi LV dùng làm giỏ đi chợ cũng có thể gom được hơn mười triệu nhiều mà phải không?”
Cô ta đột nhiên gào lên: “Cút!”
Cạch một tiếng, điện thoại tắt.
Khi vừa thắng được ba mươi tỷ, em gái liên tục đăng lên trang cá nhân khoe khoang hàng xa xỉ.
Nhưng bây giờ, trang cá nhân của cô ta đã ba ngày rồi chưa đăng gì mới.
Tôi nghĩ, có lẽ em gái đã bị bán cho đám cho vay nặng lãi, bị hành hạ đến mức thân tàn ma dại như vợ của Trần Tuấn Phong ở kiếp trước.
Nhưng cô ta vẫn may mắn.
Lần gặp lại cô ta, cô ta chỉ thiếu một chân, run rẩy xuất hiện trước nhà tôi.
Khuôn mặt em gái tái nhợt, cơ thể lảo đảo, như thể một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay cô ta.
Em gái cầu xin mẹ tôi đưa cô ta đi bệnh viện.
Đến bệnh viện, tôi ngồi đợi lấy số khám của bác sĩ khoa chỉnh hình.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ đưa ra kết quả.
Em gái không chỉ mất một chân.
Cô ta còn mắc bệnh lây truyền qua đường tình dục.
Mẹ tôi nghe thấy bệnh lây qua đường tình dục thì nhíu mày lại.
Bà nắm chặt tay bác sĩ, không tin vào tai mình: “Bệnh gì?”
“Bệnh giang mai.” Bác sĩ nói.
4
Mẹ tôi bị sốc, buông tay khỏi tay bác sĩ, lùi lại mấy bước, như thể đã bị một cú sốc lớn.
Bà nhìn bác sĩ, môi run lên, mãi mà không nói nên lời.
Em gái tôi với vẻ mặt không thể tin nổi, cố ngồi dậy từ giường, gào lên với bác sĩ: “Ông nói linh tinh gì vậy, tôi sao có thể bị giang mai!”
Giọng cô ta quá lớn.
Ngay lập tức, các bệnh nhân và người nhà xung quanh bắt đầu bu lại xem.
Khi nghe rõ em gái bị giang mai, mọi người xì xào bàn tán.
“Giang mai à, đây là bệnh truyền nhiễm, phải đi nhanh thôi.”
“Còn trẻ vậy mà lại mắc bệnh này?”
“Chắc làm chuyện gì không trong sạch rồi?”
“. . .”
Nghe những lời bàn tán xung quanh, mặt em gái tái nhợt, như bị chạm vào nỗi đau.
Cô ta điên cuồng hét vào mặt những bệnh nhân và người nhà: “Câm miệng! Câm miệng! Mấy người nói linh tinh gì vậy! Tôi không bị giang mai!”
Đám đông bị chỉ mặt mắng thẳng thừng, lửa giận bùng lên.
Một người đàn ông có vết sẹo trên mặt chế nhạo: “Bị bệnh bẩn thỉu còn không dám thừa nhận, mà lại còn tức giận với người khác.”
Người đàn ông đó trông rất hung hăng. Em gái tôi không dám đáp trả, chỉ có thể nín nhịn, siết chặt ga giường.
Mẹ tôi thấy vậy, vội vàng chạy đến bảo vệ em gái, an ủi: “Lang băm, chắc chắn là lang băm chẩn đoán sai!”
Bác sĩ không chút biểu cảm, rút ra vài tờ báo cáo xét nghiệm.
“Đây là báo cáo xét nghiệm của cô, dương tính giang mai, khuyên cô nên điều trị chuyên khoa càng sớm càng tốt.”
Em gái run rẩy cầm lấy báo cáo, trên đó rõ ràng ghi “dương tính giang mai”.
Cô ta đột nhiên khóc òa: “Không thể nào, chắc chắn là bệnh viện nhầm lẫn!”
Mẹ tôi cũng hoảng loạn, khóc theo: “Chắc chắn là do Trần Tuấn Phong lây cho con!”
Mẹ ngay lập tức giao nhiệm vụ cho tôi: “Sở Sở, con gọi cho em rể con ngay đi! Mẹ phải hỏi hắn ta xem rốt cuộc là chuyện gì!”
Tôi nhẹ nhàng an ủi mẹ.
“Mẹ, chúng ta không nên vội vàng kết luận, có thể em gái bị lây nhiễm thứ gì đó không sạch sẽ bên ngoài?”
“Hoặc là, em gái chỉ bị chẩn đoán sai thôi? Đừng lo lắng, chúng ta có thể kiểm tra lại vài lần nữa.”
Dù sao thì.
Một kẻ nghiện cờ bạc có thể đem vợ cầm cố cho người cho vay nặng lãi.
Làm sao mà tôi có thể tìm được hắn ta?
Bác sĩ đã quen với những cảnh tượng này, thở dài: “Nếu các người muốn kiểm tra lại cũng được, giang mai có ba giai đoạn, càng về sau càng khó chữa. Bệnh nhân hiện đang ở giai đoạn hai, tôi khuyên nên nhập viện điều trị càng sớm càng tốt.”
Mẹ tôi nghe thấy vậy, càng thêm lo lắng: “Nhập viện? Tốn bao nhiêu tiền?”
Bác sĩ nhún vai, nói: “Khoảng mười bảy mười tám triệu.”
Mẹ tôi kêu lên, không tin vào tai mình: “Đắt thế sao?”
Bác sĩ gật đầu: “Đúng vậy, hơn nữa bệnh này dễ tái phát, cần phải điều trị nhiều lần, chi phí về sau chỉ có tăng thêm.”
Mẹ im lặng.
Mẹ tôi bình thường đến quả trứng cũng không dám mua cho mình, đều là tham gia hội thảo để lấy trứng miễn phí.
Mười bảy triệu đối với mẹ là một khoản tiền lớn.
Hơn nữa, bà còn nghĩ rằng, em gái bị Trần Tuấn Phong lây giang mai, nên càng không muốn bỏ tiền chữa bệnh cho em gái.
Mẹ nhìn tôi.
Tôi biết ý của mẹ, bà muốn tôi chi tiền chữa bệnh cho em gái.
Nhưng tôi không động đậy.
5
Thấy tôi không có phản ứng, mẹ dè dặt hỏi: “Thanh Thanh, con có đang kẹt gì không?”
Tôi thở dài, khó xử nói: “Mẹ, mẹ biết đấy, con vừa mới mua nhà, mỗi tháng phải trả hơn ba chục triệu tiền vay, con thật sự không còn tiền dư.”
Mặt mẹ tôi cứng đờ.
Tôi giả vờ lo lắng, đề xuất: “Thật ra mười bảy triệu đối với em em rể chỉ là chuyện nhỏ, nhưng con tiếp xúc với hắn ta ít, mẹ, chuyện này, mẹ ra mặt vẫn có sức thuyết phục hơn.”
Mẹ gật đầu, gọi cho Trần Tuấn Phong.
Điện thoại reo vài tiếng mới được nghe.
Mẹ dè dặt nói: “Tuấn Phong à, vợ con đang ở chỗ chúng ta, con bé… con bé bị giang mai, bác sĩ nói, cần nhập viện điều trị.”
Đầu dây bên kia, Trần Tuấn Phong im lặng một lúc, đột nhiên bật cười: “Hahaha! Giang mai? Cô ta bị giang mai? Liên quan gì đến tôi! Các người muốn chữa thì chữa!”
Nói xong, hắn ta cúp máy.
Gọi lại, không có ai nghe máy.
Mẹ tôi tức giận đến run người, giận dữ rời khỏi bệnh viện đi tìm Trần Tuấn Phong để tính sổ.
Tôi không ngăn cản.
Em gái mặt đầy lo lắng nhìn tôi, nước mắt chảy đầy mặt: “Chị ơi, làm sao đây, em có chết không?”
Tôi lạnh lùng liếc cô ta: “Chỉ là giang mai, không phải là bệnh nan y.”
“. . .”
Mẹ tôi nhanh chóng quay lại, bà không tìm thấy Trần Tuấn Phong.
Cuối cùng, bà miễn cưỡng nộp mười bảy triệu tiền viện phí cho em gái.
Thủ tục nhập viện đã xong.
Em gái cuối cùng cũng chuẩn bị tâm lý.
Không đợi mẹ tôi hỏi, cô ta đã chủ động kể về những gì mình đã trải qua.
“Mẹ, Trần Tuấn Phong bạo hành con, đánh gãy chân con, giờ còn khiến con bị giang mai.”
Mẹ tôi giận dữ: “Đồ khốn kiếp, đàn ông có tiền là hư! Thương con gái của mẹ!”
“Dù ly hôn, chúng ta cũng phải đòi nhà hắn ta bồi thường!”
Mẹ vẫn còn nghĩ đến số tiền hàng chục tỷ của Trần Tuấn Phong.
Em gái lén nhìn tôi, có vẻ áy náy.
“Mẹ, chị ơi, kiện tụng tốn tiền.”
“. . . Vậy hai người có thể cho con mượn ít tiền không?”
“Đợi con được chia tài sản của Trần Tuấn Phong, con sẽ trả lại cho hai người.”
Mẹ tôi còn không muốn bỏ ra mười bảy triệu, giờ nghe nói đến tài sản của Trần Tuấn Phong, bà lại do dự.
Trưa hôm đó, mẹ kéo tôi ra hành lang vắng của bệnh viện.
“Thanh Thanh, mẹ không rõ lắm, tình hình của em gái con như vậy, khả năng thắng kiện có cao không?”
Rõ ràng, mẹ tôi lo tiền kiện tụng sẽ mất trắng.
Nhưng bà vẫn muốn chia phần.
Tôi thở dài: “Mẹ, mẹ tin lời em gái ngay như vậy sao?”
“Em gái ở với một kẻ nghiện cờ bạc lâu như vậy, lỡ nó muốn lừa tiền tiết kiệm của mẹ để đánh bạc thì sao? Với thái độ của Trần Tuấn Phong, khó mà nói được.”
Mẹ tôi vẫn còn phân vân: “Nhưng, lỡ là thật thì sao?”
“Vậy thì để nó đưa ra bằng chứng.” Tôi kiên quyết nói.
“Nếu Trần Tuấn Phong thực sự bạo hành nó, thì phải có hồ sơ báo cảnh sát, giấy chẩn đoán của bệnh viện, thậm chí lời khai của hàng xóm.”
“Vả lại, đợi em gái xuất viện rồi tính cũng chưa muộn.”
Mẹ tôi nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy niềm tin và sự tin tưởng: “Thanh Thanh, con thật thông minh. Mẹ sẽ nghe theo con, chuyện hồi phục và kiện tụng của em gái sau này sẽ giao cho con.”
Tôi lập tức từ chối: “Mẹ, con không có thời gian chăm sóc em gái, mẹ quên là con bận rộn thế nào rồi sao? Công ty chỉ cho con nghỉ ba ngày, tiền vay nhà vay xe của con còn phải dựa vào mấy triệu đồng lương của công ty.”
Tôi thở dài: “Bây giờ tìm việc không dễ, nếu con bị sa thải, có lẽ cũng phải vay tiền mẹ mất, con không muốn làm liên lụy đến mẹ như em gái đâu!”
Mẹ tôi nghẹn lời, giọng điệu có vẻ không quá bằng lòng: “Vậy ngày mốt con cứ đi làm đi, em con chắc chỉ có mẹ chăm sóc được thôi.”
Tôi gật đầu mạnh: “Mẹ, vất vả cho mẹ rồi!”