CÔ GÁI ĐẾN TỪ NĂM 1939 - Chương 5: Gương mặt thân quen
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:52:35
9
Chuyện chọn nguyện vọng cuối cùng kéo dài một thời gian.
Sau khi chắc chắn chọn trường ở Khánh Hòa vì lý do gì khác, Tạ Ngân Lễ cuối cùng cũng thỏa hiệp:
— “Ba , để giúp em.”
Anh ngừng một lát, tiếp:
— “Về mặt pháp luật, em và đều là thừa kế hợp pháp của nhà họ Tạ. Không chuyện em là con gái thì sẽ tước quyền thừa kế.”
Anh cũng thừa nhận từng thời tuổi trẻ nổi loạn, nếu từng gì đúng, hy vọng đừng để trong lòng.
để bụng.
mối quan hệ giữa với vốn dĩ vi diệu — chỉ một chút lệch, cũng thể khiến hai bên xa mãi mãi.
Nhờ sự “vận động hành lang” của , ba cuối cùng cũng can thiệp nữa.
Lễ tri ân thầy cô năm lớp 12 đến muộn.
Thầy cô bục lời chúc phúc cho lũ học trò, mong chúng “tương lai rạng rỡ”. Thậm chí, cặp đôi từng bắt vì yêu sớm cũng tay trong tay đến lớp, cô chủ nhiệm chẳng buông lời nào.
Cô chỉ cảm thán:
— “Tuổi trẻ mà…”
Gió mùa hè thoang thoảng, là thời điểm lý tưởng nhất để mang theo mộng lớn. Như thầy từng : “Biển rộng trời cao, mặc cá lội chim bay.”
Ra khỏi nhà vệ sinh, bất ngờ Lâm Duệ Bác tỏ tình.
Mặt đỏ bừng, làn da trắng càng khiến nó nổi bật hơn.
Suốt những năm qua, vì học cùng trường và chung lớp, chúng cũng coi như bạn bè thiết.
cứ tưởng, chúng là… bạn .
— “Sở, Sở Dung…” Cậu ấp úng, “Chúng xem như thanh mai trúc mã, hai nhà cũng rõ … Môn đăng hộ đối…”
— “Tớ thích , thể… cân nhắc ?”
— “Cho dù học đại học ở Khánh Hòa, tớ cũng thể mua vé thăm cuối tuần.”
Thật , trong những từng cố kéo “hội yêu sớm”, Duệ Bác. Là bạn , định yêu đương sớm, nên hề nhận tình cảm dành cho .
Tới giờ, mới bất ngờ.
— “Lâm Duệ Bác… xin .” .
— “Không… .” Giọng lộ rõ vẻ thất vọng.
Lời tỏ tình , đối với , chỉ là một nốt nhạc nhỏ trong bản giao hưởng mang tên thanh xuân.
thích , nên lãng phí thời gian cảm xúc của ai.
Chuyện đó bằng cách nào mà đến tai Tạ Ngân Lễ.
Ở nhà, vắt chân chữ ngũ, hừ lạnh:
— “Mấy đứa con nít 17, 18 tuổi mà yêu với đương, đúng là buồn chết.”
Lời của vẫn luôn chua ngoa như .
Chắc quên mất từng ở độ tuổi đó — từng nhận thư tình, còn giấu ngăn kéo, lúc đến cả tuần cho cô giúp việc dọn phòng, sợ phát hiện.
10
Tháng Chín, háo hức bước lên chuyến bay đến Khánh Hòa.
Trường đại học, dù ở kiếp kiếp , vẫn là một điều mới mẻ và đáng mong chờ với .
quen với bạn bè đến từ khắp miền đất nước, tham gia khóa huấn luyện quân sự theo sắp xếp của trường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-gai-den-tu-nam-1939/chuong-5-guong-mat-than-quen.html.]
Khoảnh khắc khoác lên bộ quân phục rằn ri, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả — dù nội dung huấn luyện đến một phần trăm so với lính thực thụ, vẫn nghiêm túc thực hiện.
Cha từng xa lâu như . Năm nhất, họ vẫn thỉnh thoảng cùng đến thăm , đó mới dần dần yên tâm để ở .
Những ngày học ở Khánh Hòa, thường tranh thủ thời gian dạo khắp nơi, theo ký ức tìm về ngôi nhà năm xưa.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
chỗ đó giờ trở thành một con phố thương mại sầm uất.
Chỉ là mảnh đất thôi, lòng nghẹn ngào rưng rưng nước mắt.
Năm hai đại học, bất ngờ gặp một gương mặt quen thuộc.
Hôm đó, trong lúc lấy cơm ở căn tin, ai đó vội vàng từ phía va nhẹ . Khay cơm tay suýt nữa rơi xuống, may mà một bàn tay thon dài đỡ lấy giúp .
— “Bạn học, bạn chứ?”
đầu, ánh mắt vô thức rơi lên khuôn mặt , sững sờ.
— “Tạ… Tạ Vĩnh…” khựng , kịp thời ngậm miệng. nhận — dù gương mặt quen thuộc đến mức đau lòng, nhưng thể là từng .
đối phương hỏi:
— “Bạn quen ?”
— “Không… quen.” vội vàng phủ nhận.
Cậu gì thêm, chỉ khẽ , dặn cẩn thận rời .
đó, bóng lưng cao gầy khuất dần, lòng bỗng chùng xuống. Chỉ cần một khuôn mặt giống thôi… cũng đủ khiến xúc động thôi.
Về , gặp thêm nhiều .
Trong hội thao của trường, l..m t.ì.n.h nguyện viên. Trước giờ thi chạy dài, thấy bước đến, khoanh dấu cạnh cái tên “Tạ Vĩnh Bách”.
Cậu mỉm :
— “Lại gặp , bạn học.”
Cậu thật sự tên là Tạ Vĩnh Bách.
Gương mặt , cái tên — đều giống hệt.
Như thể xuyên qua ánh mắt , thấy chồng tiền kiếp của .
Năm 1938, cha mất trong biển lửa, trai lên đường nhập ngũ. Trước khi mất, họ bảo hãy đến nhà họ Tạ nương nhờ.
Lúc đó còn nơi nào để , ôm tín vật đến tìm nhà họ Tạ, gặp vị thiếu gia du học trở về — Tạ Vĩnh Bách.
Anh tài giỏi, phong độ, mà thì tay trắng. Năm xưa, chúng từng hôn ước, nhưng gia đình bước lên đỉnh cao, còn thì chẳng còn gì.
Dẫu , họ vẫn cho ở .
Không ai nhắc đến chuyện hôn sự.
Cho đến khi Tạ Vĩnh Bách quyết định nhập ngũ, hỏi nguyện ý thành với .
Có lẽ nghĩ gật đầu là vì bất lực và cần chốn nương . — khoảnh khắc , bước tim một cách dễ dàng.
hiểu thích .
Đêm tân hôn, đưa một bức “thư bỏ vợ”:
“Sở Dung, trận , e là khó ngày trở . Nếu mai em gặp thật lòng thương em, hãy đưa lá thư cho cha , họ sẽ hiểu.
Nếu hy sinh, em đừng vì mà thủ tiết cả đời. Em vẫn cuộc sống của riêng .
Cảm ơn em vì phụng dưỡng cha .”
Chẳng bao lâu lễ cưới, trận. Cha vẫn hy vọng mang thai — nhưng điều đó thể xảy .
Cuối cùng, chẳng đợi trai trở về.
Một năm , c.h.ế.t trong một trận kích.
, đó còn sống .