Cô Gái Nông Thôn Chân Chất - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:51:55
01
Nam chính Chu Phàm Tuấn mặt mày tái mét.
Các bạn học xung quanh phát tiếng xuýt xoa hóng chuyện, tại chỗ rút hạt dưa nhai luôn.
Còn , một nông dân chất phác, vỗ đùi đen đét, giọng the thé hét lên:
“Lãnh đạo, em tìm lãnh đạo! Em đến đây để học hành, ai dám bao nuôi em? Phải cho em một lời giải thích, nhất định cho em một lời giải thích!”
Giáo viên chủ nhiệm tiếng chạy tới, thấy cảnh tượng liền hoảng hốt vội vàng đỡ dậy.
“Dư Đào Tử, em gì hả?”
lập tức chỉ Chu Phàm Tuấn, lớn tiếng :
“Thầy ơi, bao nuôi em với giá mười vạn một tháng đó!”
Số tiền mà Chu Phàm Tuấn ném vẫn còn đất, chứng vật chứng đầy đủ, chẳng thể chối cãi.
với tư cách là nam chính của thế giới , chắc chắn thiết lập full option.
Nhà tiền, thế, đến cả ban giám hiệu cũng nể mặt vài phần, thì để tâm đến một giáo viên chủ nhiệm trẻ mới trường chứ.
Thế là hắng giọng, vẻ chẳng gì to tát:
“Thầy ơi, em chỉ đùa với bạn chút thôi, phạm pháp gì .”
Giáo viên chủ nhiệm liếc Chu Phàm Tuấn, cố dàn xếp cho yên chuyện:
“Đây là trường học, em mang nhiều tiền như , lỡ mất thì ? Mau cất . Được Dư Đào Tử, về lớp , sắp học .”
Bình luận hiện lên nữa.
【Ơ, tình tiết lệch ? Đoạn lẽ nữ phụ sáng mắt vì tiền mà đồng ý chứ, ngay lập tức đòi nam chính mời ăn, nữ chính thấy thì đau lòng lóc, từ đó mới đẩy mạnh tình cảm hai chứ.】
【 , nữ phụ bám lấy nam chính đòi ăn nhà hàng cao cấp một hết tận 1300 tệ, còn lăn lộn ăn vạ mất hết mặt mũi, nhớ rõ lắm mà.】
Ngay khoảnh khắc dòng bình luận biến mất, Chu Phàm Tuấn cúi nhặt tiền lên, lười nhác :
“Được Dư Đào Tử, đùa em chút thôi, đừng giận nữa. Để mời em ăn cơm tạ nhé?”
Câu thì hướng về , nhưng ánh mắt về phía nữ chính Diêu Dao đang cách đó xa – con gái của giúp việc nhà – nữ chính trong phiên bản học đường của "Kiêu hãnh và định kiến", một trong những nhân vật chính theo mô-típ "cứu rỗi lạnh lùng bằng sự dịu dàng".
Diêu Dao ôm trong tay một chồng bài tập, mặt biểu cảm gì, nhưng vành mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, ánh mắt đầy đau thương, đáng thương.
Chu Phàm Tuấn siết chặt môi, mu bàn tay nổi gân xanh, trông như lao đến hôn cô ngay tại chỗ.
Trong khoảnh khắc , bầu khí trở nên ngập tràn màu sắc ngôn tình.
Hồng Trần Vô Định
hít sâu một , vỗ đùi lớn:
“Bà nội em cho em ăn của khác ! Với nhà em cũng thiếu miếng cơm , ý gì ? Là đang khinh thường dân quê tụi em ? Mẹ kiếp, dựa cái gì mà dám khinh thường sống ở nông thôn hả?”
Chu Phàm Tuấn: “……”
Diêu Dao: “……”
02
Nói thì dài dòng, từ nhỏ thể thấy mấy dòng bình luận bay qua bay , nhưng lúc đó còn chúng là cái gì.
với bà nội rằng thể thấy những thứ khác thấy.
Bà liền dắt đến chỗ bà thầy bói xem một màn nhảy đồng, đó hỏi : “Khỏi ?”
do bà nội nuôi lớn, bà là thương nhất đời.
Thấy bà vì chuyện của mà lo đến ăn ngon ngủ yên, thấy xót xa, nên dối rằng khỏi .
thực vẫn thấy mấy dòng bình luận .
Dù thì nó cũng ảnh hưởng gì lớn đến cuộc sống , vì từ nhỏ là đứa dốt chữ, chẳng thích học hành, nhiều chữ còn chẳng nổi.
Có lúc còn âm thầm nghi ngờ đứa thiểu năng nữa.
Hai năm gần đây, ba công trình kiếm kha khá tiền, đón với bà nội lên thành phố.
Bà nội : “Đào Tử, lên thành phố thì học hành cho đàng hoàng, ? Bà thấy con nhà học đại học còn mua máy tính. Nhà cũng mua, mua cái . Bà hỏi , gọi là gì nhỉ, ‘Apple’ đúng ? Bà đang để dành tiền cho cháu đấy.”
Đôi bàn tay thô ráp ấm áp của bà vuốt má thật mạnh, trong mắt là yêu thương, như thể là một bảo vật quý báu lắm.
Sau khi rời quê, ba sinh thêm em gái, ba họ sống với hạnh phúc.
Còn và bà thì lên thành phố. Ba đối xử với cũng tệ, nhưng dù cũng gần gũi từ bé, vẫn cảm thấy cách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-gai-nong-thon-chan-chat/chuong-1.html.]
Tình cảm con thể nào xây dựng trong ngày một ngày hai .
Trong lòng , duy nhất thể dựa vẫn là bà nội.
Bà đặt nhiều kỳ vọng như , khiến lo lắng mất ngủ cả đêm, vì sợ bà phát hiện là đứa ngốc thật.
May mắn là, chỉ ham chơi thôi, chứ đầu óc vẫn bình thường. Sau một thời gian cố gắng học hành, thành tích của bắt đầu tiến bộ rõ rệt.
Ngay lúc đang âm thầm vui mừng thì những dòng bình luận biến mất lâu xuất hiện trở .
03
cuối cùng cũng phát hiện : thế giới thật là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình khổng lồ.
Còn , Dư Đào Tử, chính là nữ phụ độc ác đến từ nông thôn, hám tiền, lố bịch như trò hề, chỉ vì khiến nữ chính rơi nước mắt mà nam chính ép thôi học, còn nam phụ dồn ép thê thảm, pháo hôi c.h.ế.t kịp ngáp.
Dựa ba nó, nó, ông nội nó, với cả con chồn bên mộ tổ nhà nó nữa!
, Dư Đào Tử, một nông dân chất phác, chỉ học hành đàng hoàng, trí thức, thi đậu đại học top đầu!
…
04
Từ vụ bao nuôi ầm ĩ, Chu Phàm Tuấn mấy ngày liền cứ tìm cách tiếp cận .
Cậu giúp đính chính, vì bây giờ ai cũng là đồ vô liêm sỉ.
Nếu bao nuôi nữ sinh mà nữ sinh đó ham tiền chấp nhận, thì vẫn còn là kiểu tổng tài cặn bã ngôn tình điển hình.
xúc phạm một cô gái nông thôn, dùng tiền để nhục , thì thật sự đáng khinh.
Từ nam thần học đường mà tụt dốc phanh chỉ một đêm, thể cuống lên cho , tất nhiên là cứu chút danh dự.
, Dư Đào Tử, giờ văn hóa , hiểu bình luận , tránh xa nhóm nhân vật chính mới .
Chiều hôm đó khi tan học, Chu Phàm Tuấn chặn .
cửa lớp, thấy đang tiến gần, lập tức giơ tay lên định vỗ đùi cái "bốp".
Chu Phàm Tuấn rùng một cái, vội nắm lấy cổ tay !
“Dư Đào Tử, đừng kích động.” Chu Phàm Tuấn nghiến răng : “Có thể đừng vỗ đùi ?”
đáp: “Mẹ kiếp, về nhà! Anh chặn đường gì hả? Còn pháp luật ? Bắt nạt thế là ? Có ai quản ? Lãnh đạo! Lãnh đạo! Cho một lời giải thích!”
, vẫn còn non lắm, vỗ đùi thì vẫn hét , chỉ là nhịp điệu lệch chút, chứ chẳng ảnh hưởng gì.
Chu Phàm Tuấn giơ tay còn lên bịt miệng .
“Đừng hét nữa, xin cô đấy.” Cậu gần như tuyệt vọng: “Chúng chuyện đàng hoàng ?”
Tuy từ nhỏ theo bà việc đồng áng, sức khỏe thật đấy, nhưng thì tập taekwondo từ bé, còn thích chơi bóng rổ, bơi lội, to như trâu, sức cũng chẳng kém.
Vậy là hai bên giằng co quyết liệt, chẳng ai chịu thua ai.
lúc tình hình đang căng như dây đàn, bỗng tiếng nấc nhỏ phát từ góc lớp.
Diêu Dao đỏ hoe mũi và vành mắt, nước mắt rơi tí tách, còn to hơn cả hạt bắp bóc hôm bữa.
“Chu Phàm Tuấn, đừng quá đáng quá... Em vẫn còn ở đây đấy, coi em là gì hả?”
Diêu Dao nghẹn ngào , đôi mắt đỏ hoe như thiêu đốt chằm chằm chúng .
Nói thật, cảm thấy mãn nguyện.
Thấy bà? Cháu ngốc , thật sự vấn đề là khác cơ.
sắp nhổ cả nắm tóc Chu Phàm Tuấn , mà cô vẫn tưởng hai chúng đang vuốt ve âu yếm !
Chu Phàm Tuấn cuống quýt: “Chờ chút, sẽ giải thích .”
Diêu Dao bước gần, : “Tới nước , còn gì để giải thích nữa?”
Ánh mắt cô chuyển sang , trông như sắp sụp đổ đến nơi, nhưng vẫn cố ngẩng cao đầu, kiêu hãnh : “Chúc hai hạnh phúc.”
Trời ạ! Không hiểu kiêu hãnh cái gì luôn.
Vứt một câu đầy cay đắng, cô đầu bỏ , trông cửa thấy cảnh cũng dám cản.
phản ứng nhanh như chớp, dán sát lưng cô như trốn vé tàu điện, chen ngoài cùng một lúc.
Chu Phàm Tuấn vội vàng đuổi theo, lúng túng nên đuổi ai .
còn về học từ vựng nữa, thể để bắt ?
Thế là ôm ngang Diêu Dao lên như bao gạo, “vèo” một phát đặt cô ngang giữa hành lang chướng ngại vật, đầu bỏ chạy mất hút.