Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Cô Gái Nông Thôn Chân Chất - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:52:05

Bàn tay của bà thô ráp, từng nếp nhăn sâu như khe đá, nhưng một bàn tay thể lau sạch bao nhiêu nước mắt. Chỉ vài động tác là bà lau sạch hết mấy hàng “nước mắt mèo” mặt Chu Phàm Tuấn.

 

Bà dịu dàng : “Chiều nay Đào Tử chẳng dẫn cháu ngoài chơi ? Không vui ? Nhớ nhà đúng ? Đừng nữa. Mai Đào Tử đưa cháu về nhà, đừng , ngoan nào.”

 

Rồi bà dìu Chu Phàm Tuấn dậy, run run dẫn về nhà.

 

Chu Phàm Tuấn đầy cảnh giác.

 

Vì theo như mấy dòng bình luận từng tiết lộ, tên nam chính cũng như bao nhân vật chính ngôn tình khác: lắm tật, sạch sẽ thái quá, sợ bóng tối, kén ăn, cực kỳ ghét đụng chạm thể.

 

thầm nghĩ, nếu mà dám chê bai bà nội , sẽ nhốt chuồng heo, cho heo húc c.h.ế.t luôn.

 

lẽ do chiều nay tiêu hao hết sức lực, còn heo húc, nên Chu Phàm Tuấn yếu ớt như con gà con, chẳng phản kháng tí nào, ngoan ngoãn để bà dìu, khom từng bước một.

 

Một thời nam chính lẫy lừng, giờ cũng sa cơ lỡ vận.

 

hừ một tiếng, chạy đến sát bên .

 

Đi đến tiệm tạp hóa trong làng, bà dừng , với ông chủ: “Lấy cho hai gói bim bim tôm, hai gói mì khô giòn, hai bịch thạch, hai gói bánh xốp, hai gói đồ cay, hai ly mì cay hương vị bò, với hai cây xúc xích.”

 

Rồi bà lôi từ trong túi một cái bao nilon cũ kỹ – là cái bao mì chính xài , cũng là cái “ví tiền” lâu năm của bà, đó lấy từng tờ tiền lẻ, đếm kỹ đưa cho ông chủ.

 

“Bà nấu cơm , về nhà xem thích . Nếu thích, đây còn mấy món ngon, đừng nữa nhé.” – Bà sang với Chu Phàm Tuấn.

 

Hồi ba còn ăn khá giả, với bà tằn tiện sống từng ngày.

 

Mì gói và đồ ăn vặt mà xem là đồ bỏ, với lúc đó chẳng khác gì tiệc quốc yến.

 

Chỉ cần , bà sẽ mua mấy món đó để dỗ .

 

Chắc bà tưởng trẻ con đời ai cũng quý mấy thứ .

 

Chu Phàm Tuấn cái bao mì chính mà bà dùng ví, mấp máy môi định gì đó, nhưng cuối cùng chỉ ậm ừ một tiếng.

 

Ba chúng cùng về nhà. Cơm nước vẫn bày sẵn bàn, khói nghi ngút, vẫn là món rau hầm thơm nức, bánh bao và cháo nóng.

 

Chu Phàm Tuấn do dự cầm cái bánh bao lên xem, liếc .

 

thì cầm đũa quẩy như múa, vẫn rảnh mắt liếc một cái: “Nhìn gì? Không ăn tinh bột nhanh ? Vậy thì tự nấu mì ăn liền .”

 

Chu Phàm Tuấn hừ lạnh: “Tinh bột kém chất lượng còn chẳng bằng tinh bột nhanh nữa…”

 

Hừ xong một tiếng, cắn một miếng bánh bao thật to, bắt đầu vung đũa ăn rau như điên.

 

thấy ăn ngon lành thì vui lắm, bếp chiên thêm một đĩa khoai tây chiên giòn rụm ngập dầu.

 

Chu Phàm Tuấn nghểnh cổ đĩa khoai tây, lẩm bẩm: “Dạo còn đang trong giai đoạn giảm mỡ nữa mà…”

 

Rồi một miếng ăn hết nửa đĩa.

 

Cuối cùng ba chúng ăn đến mức ngả nghiêng, Chu Phàm Tuấn thì no đến trợn trắng mắt, mà vẫn cố nhét nốt miếng bánh bao cuối cùng miệng.

 

vui vẻ hỏi: “Ngon cháu?”

 

Chu Phàm Tuấn lớn tiếng: “Ngon ạ! Ngày mai cháu ăn bánh bao nữa!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-gai-nong-thon-chan-chat/chuong-8.html.]

Bà hỏi : “Ngày mai cháu về nhà nữa ?”

 

Chu Phàm Tuấn lúng túng bắt đầu dọn bàn, cố ý chuyển hướng sự chú ý.

 

Hai đứa cùng dọn dẹp căn nhà gần như xong, đá nhẹ bắp chân ,

 

“Bảo bối .”

 

“Cô đừng gọi như !” – Chu Phàm Tuấn lập tức nhảy dựng lên, chỉ

 

cho cô , bây giờ ý gì với cô nữa ! Không đời nào yêu một con gái độc miệng như cô!”

 

“Thế mà còn ăn lắm bánh bao nhà thế là ?”

 

Chu Phàm Tuấn gào lên: 

 

heo húc đấy! Ăn hai cái bánh bao thì ?!”

 

nhịn , bật thành tiếng.

 

Khóe miệng Chu Phàm Tuấn giật giật một lúc, cuối cùng cũng "phụt" theo.

 

Hai đứa bệt xuống ngưỡng cửa, ăn cay toe toét, tay và miệng đều dính đầy dầu mỡ.

 

chỉ học hành đàng hoàng, thi trường đại học xịn, về với đám fan của , đừng kiếm chuyện với nữa. Không thì nhét giếng dìm c.h.ế.t luôn cho xong.”

 

“Xì...” – Chu Phàm Tuấn đang ăn cay, đầu óc lơ mơ: “Được.”

 

cũng xì xì , : “Anh phiền lắm ?”

 

Chu Phàm Tuấn cũng khùng khục: “Biết.”

 

“Thế tại vẫn cứ phiền như ?”

 

“Vì tìm chút cảm giác tồn tại.”

 

“Hả?”

 

Chu Phàm Tuấn mở gói xúc xích, cắn một miếng, nhai

 

“Ba với , nấy. mà họ chẳng thời gian ở bên . Chỉ khi nào bệnh gây chuyện, họ mới xuất hiện để quan tâm chút xíu. Có lẽ thiếu tình thương, nên cứ thích bày trò để chú ý.”

 

“Anh đúng là bệnh thật.” – đánh giá thẳng.

 

Chu Phàm Tuấn mặt đổi sắc:

Hồng Trần Vô Định

 

cao ráo, trai, nhà tiền. Người giống nam chính trong truyện ngôn tình. Mà nam chính trong truyện ngôn tình chút bệnh chẳng bình thường ?”

 

thầm nghĩ: Ừm, đúng thật.

 

Cậu tiếp: 

 

đột nhiên thấy… bệnh vẻ vui hơn. Hôm nay việc xong, ăn cơm xong, còn đồ ăn vặt nữa. Bình thường, đơn giản mà vui lắm. Ngày mai còn dọn chuồng heo nữa ?”

 

“Mai tính… Ê, đừng giành snack với ! Muốn no đến c.h.ế.t ?!”

 

heo húc ! Ăn tí cay thì chứ?!”

Loading...