Có Không Giữ, Mất Đừng Tìm
Chương 1
1
Lúc tôi chuẩn bị cầu nguyện, Lục Đông Thần thất thần lần thứ ba.
Hắn lơ đãng lấy điện thoại di động ra, mở khóa, lại khóa màn hình, tới tới lui lui mấy lần.
Cho đến cuối cùng, màn hình bỗng nhiên sáng lên, có tin nhắn gửi tới.
Lông mày hơi nhíu của hắn trong nháy mắt giãn ra.
Trong lúc mọi người đang hát mừng sinh nhật cho tôi, Lục Đông Thần lại trực tiếp rời khỏi phòng.
Tiếng hát có chút xấu hổ bị gián đoạn.
Cô gái bên cạnh lo lắng chạm vào tôi: “Mộc Mộc, cậu không sao chứ?”
Tôi cười cay đắng.
“Tớ có làm sao đâu?”
Nhiều năm như vậy, cảnh tượng như vậy, đã sớm thấy nhưng không thể trách.
Mọi người trong phòng đã bắt đầu xì xào bàn tán.
“Mới đăng vào vòng bạn bè, hai ngày trước Kiều Nhiễm đã về nước.”
“Đông Thần ra sân bay đón phải không?”
“Vậy còn phải nói, Đông Thần có nhiều bảo bối, ai mà không biết?”
“Nói nhỏ một chút, đừng để Mộc Mộc nghe được.”
“Cô ta nghe được thì làm sao, làm lốp dự phòng phải chuẩn bị tâm lý làm lốp dự phòng, chính chủ đã trở lại đâu còn có chuyện của cô ta?”
Khi tiếng nói dần dần ồn ào, cửa phòng từ bên ngoài mở ra.
Lục Đông Thần đi rồi quay lại, bên cạnh lại có thêm một Kiều Nhiễm.
Cả hai đều mặc áo khoác cashmere đen.
Dáng người Lục Đông Thần cao lớn tướng mạo anh tuấn, Kiều Nhiễm thon thả xinh đẹp hào phóng.
Quả nhiên là một đôi trời sinh.
Tất cả mọi người đều vây quanh “anh Đông Thần”, “chị Kiều Nhiễm” vô cùng thân thiện.
Tôi đứng ở một bên, nhất thời không tiến lên.
Cho đến khi Lục Đông Thần gọi tên tôi: “Mộc Mộc.”
Trong phòng mới đột nhiên yên tĩnh lại.
Bọn họ nhìn về phía tôi, hiện giờ trên danh nghĩa, tôi là bạn gái của Lục Đông Thần.
Kiều Nhiễm cũng nhìn về phía tôi, sau đó không vui vẻ lắm, hất tay Lục Đông Thần ra.
2
Lục Đông Thần có chút bất đắc dĩ, lại cưng chiều lắc đầu.
Không biết thấp giọng dỗ dành mấy câu gì, mãi đến khi Kiều Nhiễm nở nụ cười, Lục Đông Thần mới đi tới trước mặt tôi.
“Mộc Mộc, anh có mấy câu muốn nói với em.”
Tôi ngước mắt nhìn về phía hắn.
Một hồi lâu, mới nhẹ nhàng hỏi: “Không thể chờ em cắt xong bánh ngọt sao?”
Lục Đông Thần tránh tầm mắt tôi: “Mộc Mộc!”
“Được.” Tôi buông dao nĩa, chờ hắn mở miệng.
“Em biết đấy, trong lòng anh vẫn luôn có Tiểu Nhiễm.”
Hắn nói xong, hơi nhíu mày nhìn tôi: “Hơn nữa, em thật sự không phải mẫu người anh thích.”
“Mấy ngày nay ở bên nhau, thật không có ý nghĩa.”
“Muốn chia tay sao?”
Lục Đông Thần không chút do dự gật đầu: “Mộc Mộc, đi tìm bạn trai khác đi.”
“Sau này anh sẽ không tìm em nữa.”
Đây không phải là lần đầu tiên hắn nói những điều như vậy với tôi.
Chỉ là trước kia khi hắn nói như vậy, tôi luôn quật cường lắc đầu.
Nhưng lúc này đây, tôi lại cười gật đầu đáp: “Được.”
Lục Đông Thần nhíu mày, dường như muốn nói gì đó:
Nhưng Kiều Nhiễm đã không còn kiên nhẫn: “Lục Đông Thần, có xong hay chưa, nói chia tay thôi mà lâu như thế?”
Hắn không nói gì nữa, xoay người ôm Kiều Nhiễm rời đi.
Tôi nắm chặt tay, đầu ngón tay cấn thật sâu vào da thịt.
Nhưng tôi lại giống như là không cảm giác được đau.
Cuối cùng vẫn không nhịn được ngước mắt lên, nhìn bóng lưng hắn rời đi.
Mỗi một bước đều rất dứt khoát, rất quyết liệt.
Tôi đếm, hắn đi mười một bước ra khỏi phòng.
Khi đi hết mười một bước này, dường như tôi đã hoàn toàn buông bỏ.
3
Lục Đông Thần vừa đi, mọi người trong phòng cũng giải tán theo.
Tôi nhìn chiếc bánh trước mặt và cắt một miếng đặt lên đĩa.
Một chai rượu vang khác được mở ra.
Nhưng cuối cùng, bánh ngọt tôi một miếng không ăn, rượu lại uống hết.
Mặc áo khoác vào đi ra khỏi phòng, cách đó không xa có người đang bắn pháo hoa.
Tôi dừng lại nhìn một lúc.
Khi bầu trời được thắp sáng bởi pháo hoa.
Tôi cũng nhìn thấy Kiều Nhiễm đang rúc vào lòng Lục Đông Thần.
Cô ta đẹp lóa mắt, cười rực rỡ.
Mà Lục Đông Thần ôm chặt lấy cô ta, cúi đầu lưu luyến hôn lên mi tâm của cô ta.
Hôm nay là sinh nhật tôi.
Nhưng pháo hoa đầy trời này, cũng không phải vì tôi mà nở rộ.
Tôi cười tự giễu, xoay người lảo đảo đi về phía trước.
Dọc đường có người đàn ông say rượu cố ngăn tôi lại: “Em gái, có muốn chơi với anh không?”
Tôi đẩy ra vài lần đều không thể đẩy ra được, trong lòng không khỏi sợ hãi sốt ruột.
Ở đây ngoại trừ Lục Đông Thần, tôi không biết ai cả.
Nhưng mà, muốn tìm Lục Đông Thần cầu cứu sao?
Trong chớp mắt, Lục Đông Thần đã ôm Kiều Nhiễm rời đi.
Mà tay người đàn ông trước mặt, gắt gao nắm chặt cổ tay tôi.
Cố gắng kéo tôi vào lòng.
Tôi gấp đến độ liều mạng giãy dụa, cả người lại say đến không có sức lực.
Mắt thấy tay người nọ sắp đặt ở trên lưng tôi.
Trong bóng đêm nặng nề, tôi lại thấy được một thân ảnh quen thuộc.
Từ Ký Nam mặc áo khoác màu xám đậm dài đến đầu gối, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc, dường như đang nói chuyện điện thoại.
Tiêu điểm đốm khói, ở giữa ngón tay thon dài của hắn lúc sáng lúc tối.
Tôi bất chấp tất cả, lớn tiếng kêu cứu: “Bác sĩ Từ…”
4
Khi tầm mắt Từ Ký Nam nhìn tới.
Đôi mắt trầm kia trong đêm tối giống như băng, không có nhiệt độ, cũng không có dao động.
Nhưng hắn chần chừ một lát, liền cúp điện thoại bóp tắt thuốc lá.
Đi về phía tôi.
Hai người đàn ông say rượu tựa hồ nhìn ra hắn không giàu thì quý.
Ngược lại nhất thời buông tay rời đi.
Nhưng bọn họ vừa buông tay, chân tôi liền mềm nhũn đến đứng không vững.
Từ Ký Nam vươn tay vững vàng đỡ lấy tôi: “Đứng vững vào.”
Tôi nhẹ nhàng cảm ơn, cố gắng đứng vững.
Nhưng vẫn lung lay lắc lư, mấy lần đều thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Từ Ký Nam nhíu mày, chỉ có thể đỡ lấy tôi: “Lục Đông Thần đâu, không đi cùng em?”
“Chia tay rồi.”
Hắn tựa hồ cười một tiếng, nhưng có lẽ là tôi nghe lầm.
“Các người không phải ba ngày hai bữa lại chia tay sao?”
Tôi cụp mắt, nhìn chằm chằm mũi chân mình.
Cái cảm giác chua xót này, từ ngực dâng lên tràn ngập đến cổ họng.
Lúc mở miệng, giọng nói đều khàn khàn: “Thật sự đã chia tay rồi, sẽ không quay lại nữa.”
Dường như Từ Ký Nam căn bản không có hứng thú nghe tôi nói những lời này.
Hắn nâng cổ tay nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói: “Tự mình em có thể trở về được không ?”
“Đau dạ dày…”
Dạ dày tôi bị loét, nên ít uống rượu.
Nhưng hôm nay là sinh nhật tôi.
Tôi nâng mắt đỏ ửng lên nhìn hắn: “Bác sĩ Từ, tâm trạng tôi không tốt, cho nên mới uống rượu.”
Từ Ký Nam không nói gì.
Nhưng rất rõ ràng, ánh mắt hắn nhìn tôi tựa hồ nhu hòa một chút.
“Tôi đưa em về trước.”
“Tôi không muốn trở về.”
Từ Ký Nam liếc tôi một cái, ánh mắt có chút sâu: “Vậy em muốn làm gì?”
“Bác sĩ Từ.”
“Em nói đi.”
“Hôm nay là sinh nhật tôi, tôi không muốn ở một mình.”
Từ Ký Nam trầm mặc vài giây, mới mở miệng: “Theo tôi lên xe trước.”
“Tôi không về nhà.”
Từ Ký Nam một tay cầm tay lái, nhìn tôi một cái: “Tôi biết.”
5
Chính xác hơn, chúng tôi đã hôn nhau khi chúng tôi ở trong gara dưới tầng hầm.
Hắn vốn nghiêng người cúi đầu cởi dây an toàn cho tôi.
Lúc nghiêng người, sống mũi cao thẳng vô tình cọ qua đỉnh tóc tôi.
“Bác sĩ Từ…”
Say rượu khiến tôi phản ứng chậm chạp, tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, đã quên né tránh.
Từ Ký Nam nhìn tôi, nhưng cũng không có ý tránh đi.
Ánh mắt của hắn dần dần nóng bỏng, làm cho tôi không kìm được miệng khô lưỡi khô.
Không thể nhớ ai đã hôn ai trước.
Đến khi tôi lấy lại tinh thần, Từ Ký Nam đã chế trụ gáy tôi, hôn sâu hơn.
Chia tay Lục Đông Thần vài lần, cộng lại cũng yêu được ba năm.
Hắn cũng nắm tay, cũng từng hôn tôi, nhưng tôi vẫn không thích.
Nụ hôn cũng chỉ là chạm vào như chuồn chuồn lướt nước.
Nhưng Hứa Ký Nam hôn rất sâu.
Sâu đến mức tôi gần như thiếu dưỡng khí, Từ Ký Nam mới ngừng.
Trong xe ánh sáng lờ mờ, hắn cúi đầu, trán khẽ chạm vào tôi:
“Mộc Mộc, lúc hôn phải nhắm mắt lại.”
“Tại sao?”
Từ Ký Nam lại hôn xuống: “Bởi vì, em dùng ánh mắt này nhìn tôi, tôi căn bản nhịn không được cho đến khi về nhà.”
Nụ hôn lần này rất dài và thoải mái.
Tôi nhịn không được hừ nhẹ, giơ tay lên, ngón tay nắm vào mái tóc đen nhánh của hắn:
“Từ Ký Nam, anh đừng nóng vội, chúng ta có cả đêm mà .”
Tôi không muốn làm một cái lốp dự phòng đáng thương và lố lăng nữa.
Không muốn bị người ta gọi là đến đuổi là đi.
Tôi hoàn toàn biết buông bỏ một người thật lòng thích rất khó rất khó.
Cho nên, tôi không muốn cho mình đường lui nữa.
Tôi không muốn lại để cho mình quay đầu lại.
Qua đêm nay, tôi và Lục Đông Thần sẽ mãi mãi không có khả năng.
Có lẽ là những năm này quá mức áp lực.
Cho nên, hiếm khi say rượu buông thả một lần, liền buông thả tới cùng luôn.
6
Từ Ký Nam đưa tôi về phòng ngủ, lúc đứng bên giường cởi nút áo sơ mi.
Bỗng nhiên hắn lại ngừng động tác, cúi người nhìn về phía tôi: “Giang Mộc, nếu bây giờ em hối hận…”
Tôi đưa tay ôm lấy cổ hắn: “Bác sĩ Từ, bác sĩ các anh, cũng muốn đã lâm trận rồi còn muốn đào ngũ sao?”
Từ Ký Nam không nói gì nữa, nhưng đôi mắt sâu thẳm kia lại bừng cháy.
Cổ tay bị giữ trên đỉnh đầu, hắn hôn vừa sâu vừa mạnh mẽ.
Hầu hết các bác sĩ phẫu thuật đều có một bàn tay khéo léo và mạnh mẽ.
Mà Từ Ký Nam tuyệt đối là người nổi bật nhất trong số đó.
Khi lâm trận, trong đầu tôi thậm chí còn thiết nghĩ ý niệm hoang đường.
Đôi tay hắn như vậy như là cá đang bơi, cử động nhỏ nhất đều có thể bị hắn tay lấy.
Nếu không tại sao, hiện tại hắn có thể chính xác bắt được “cá nhỏ” của tôi như vậy?
“Mộc Mộc……”
Nụ hôn nóng bỏng lại rơi xuống, Từ Ký Nam ngậm lấy tai tôi, thanh âm trầm khàn: “Gọi tên tôi, Mộc Mộc.”
Tôi khó chịu hừ nhẹ: “Từ Ký Nam, Từ Ký Nam, tôi khó chịu…”
Nụ hôn dày đặc như hạt mưa, lại rơi trên môi tôi: “Ngoan, đều cho em.”