Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Có Không Giữ Mất Tiếc Ghê

Chương 2



“Triệu Loan Loan, cô đúng là âm h ồn không tan!”

Khi tôi xấu hổ nhất, kiểu gì cũng gặp người mà mình ghét, Triệu Thanh Vân xuất hiện trước mặt tôi, còn tỏ ra cái vẻ cao cao tại thượng nữa chứ.

“Xin lỗi, hôm nay ra ngoài không xem giờ hoàng đạo, nếu tôi biết ra đường sẽ đụng mặt anh, chắc chắn tôi sẽ không thèm vác mặt ra ngoài. Nhưng mà, anh dọn nhà còn lấy luôn cả lọ củ cải muối của chủ nhà đi, mặt dày quá ha!”

Không thể chịu được nữa không thể chịu được nữa!

“Cô nói bậy bạ cái gì đấy?”

Cố Tiêu Tiêu nhìn Hàn Minh Hiên bên cạnh tôi, sau đó lại nhìn một đống đồ hiệu trên tay tôi.

Cô ta khó chịu nói.

“Triệu Loan Loan, cô đừng có cái kiểu không ăn được chua thì nói nho chua. Anh đẹp trai à, đời tư của Triệu Loan Loan rất phức tạp, anh đừng để bị cô ta lừa! Thanh Vân không chịu nổi cô ta nữa nên mới chia tay cô ta, đến với tôi đó.”

“Tôi không ngại.” Hàn Minh Hiên xem thường nói.

Triệu Thanh Vân chú ý đến cánh tay đang ôm Hàn Minh Hiên của tôi, nhìn qua ai cũng thấy Hàn Minh Hiên hơn anh ta rất nhiều.

“Người anh em là, loại phụ nữ như Triệu Loan Loan ấy, dù sao anh đây cũng chơi qua rồi, chú em ngại hay không ngại thì cũng phải chịu thôi!”

Chia tay xong mới lộ bộ mặt thật à?

Thiếu niên tôi từng yêu tại sao lại biến thành như vậy rồi?

Hàn Minh Hiên ôm lấy tôi, khiến tôi cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết.

“Chỉ cần cô ấy chọn tôi là tôi vui rồi.”

“Triệu Thanh Vân, cái đồ ngu ngốc nhà mày, tránh xa bạn tao ra!”

Không thấy người chỉ nghe thấy tiếng.

Tiểu Mễ chạy đến chắn trước mặt tôi.

Triệu Thanh Vân biết Tiểu Mễ là người có tiền, khí thế cũng giảm đi mấy phần.

“Cô, trông cũng xinh xắn mà sao lại nói chuyện khó nghe như vậy?”

“Thanh Vân, đi thôi.”

Cố Tiêu Tiêu biết Tiểu Mễ có nhiều tiền, không dám cãi nhau với cô ấy nên muốn chuồn đi.

Sau khi hai người kia rời đi, Tiểu Mễ nhanh chóng kéo tay tôi.

Khi nhìn thấy Hàn Minh Hiên, mắt cô ấy trợn to như quả trứng gà.

“Đẹp trai không?”

Nhìn dáng vẻ này của Tiểu Mễ, tôi cảm thấy rất xấu hổ.

Chúng tôi cùng nhau đu idol từ lúc mới quen, từng gặp vô số trai đẹp, nhìn bộ dáng của cô ấy khi nhìn Hàn Minh Hiên, tôi cảm thấy rất mất mặt.

Nhưng không sao, may mà Hàn Minh Hiên là người của tôi.

“Anh họ! Sao anh lại ở đây!”

Sau khi hoàn hồn, Tiểu Mễ lập tức kéo tay tôi.

Tôi biết, mỗi khi Tiểu Mễ kích động đều sẽ kéo tay tôi.

Tôi dần tỉnh táo lại, nghĩ kĩ xem chuyện gì đang xảy ra.

Sau đó cả hai bọn tôi đều xấu hổ nhìn Hàn Minh Hiên, sau đó lại cúi đầu, rồi lại nhìn anh, rồi lại cúi đầu.

6.
Cũng không thể trách chúng tôi hèn được.

Đây là anh họ của Tiểu Mễ đó, cô ấy đã từng kể về anh họ của mình n lần, nhưng lúc đó tình cảm tôi dành cho Triệu Thanh Vân nặng như núi thái sơn, nên không để ý đến người khác.

Bây giờ tôi cảm thấy rất xấu hổ.

Nếu Tiểu Mễ biết chuyện giữa tôi và anh trai nó, liệu nó có sợ c h ế t khiếp không?

“A, thì ra là anh!”

Tôi cố nở một nụ cười ngượng ngùng.

Tôi vừa dứt lời, Hàn Minh Hiên cũng cười.

“Anh họ, anh đừng cười, em sợ.”

Tiểu Mễ vừa nãy còn hùng hùng hổ hổ như con cọp cái, nhưng giờ này lại hèn giống hệt một con mèo nhỏ.

“Anh, em sẽ trả lại tiền cho anh.”

Nghĩ đến chuyện mình vừa nợ anh ấy hơn trăm vạn, tôi lại càng xấu hổ hơn.

Tôi thề, từ giờ sẽ không bao giờ khoe giàu nữa!

“Tiểu Mễ có thể làm chứng, nhà em có rất nhiều tiền, không phải em đi bán thân đâu!”

“Với quan hệ của chúng ta, mấy chuyện này không quan trọng.”

Sao nghe kì lạ vậy nhỉ.

Tiểu Mễ giống như hiểu ra được điều gì đó.

“Triệu Loan Loan, mày đừng bảo người mày bao nuôi là anh tao nhé!”

Nó nhìn đi nhìn lại hai người chúng tôi.

Sở thích hóng hớt đã chiến thắng nỗi sợ anh trai của nó.

“Loan Loan, tao đã nói rồi! Anh tao tuyệt hơn tên Triệu Thanh Vân kia gấp trăm lần.”

Nó nói với tôi, sau đó lại quay về phía anh trai nó mỉm cười lấy lòng.

“Anh, anh c ướp mất cô bạn thân của em rồi, từ giờ anh đừng mắng em nữa đấy.”

“Em không nói anh cũng quên mất, vừa về nước còn chưa thèm về nhà chào bố mẹ đã chạy đến quán bar chơi!”

“Hu hu, em biết em sai rồi! Nhưng nếu em không đến quán bar thì làm sao nối duyên cho anh với Loan Loan được.”

“Tiểu Mễ, mày đang bán bạn cầu vinh đấy à?” Tôi khinh bỉ nói.

“Mày nhớ lại xem vừa nãy mày đắc ý đến nhường nào! Anh tao đẹp trai ngời ngời thế này, mày có dám nói là mày không thích anh ấy không?”

Ừm, cũng đúng.

Sau khi tạm biệt hai người họ, tôi bắt xe về nhà.

Tôi kể lại cho bố mẹ nghe về tình cảnh bi thảm của mình.

“May mà khi con ở bên thằng kia bố nhanh tay đóng băng thẻ của con. Bố nhìn qua là biết thằng đó không phải loại tử tế gì rồi. Quả nhiên là vậy! Lại còn dám khinh con gái của bố nghèo, con có tin bố dùng tiền cũng có thể đập c h ế t thằng đó không?”

Nghe tôi kể xong, Triệu tổng phẫn nộ mắng.

“Mấy cái túi bị xước con bỏ đi đâu rồi?”

“Bố bảo người làm vứt đi rồi.”

Chẳng lẽ Cố Tiêu Tiêu đến cửa hàng đồ cũ để mua lại sao?

Thì ra cô ta thích dùng lại đồ của người khác như vậy.

Vì để ăn mừng tôi chia tay tên cặn bã, Triệu Tổng mở khóa thẻ cho tôi, sau đó còn đưa tôi đi mua thêm một căn nhà để tiện cho việc đi làm.

Đúng vậy, tôi dự định đến Triệu Thị thực tập.

Bắt đầu làm từ những công việc cơ bản nhất, sau khi quen rồi thì về thừa kế gia sản.

Ngày đầu tiên đi làm, tôi đậu chiếc Maybach ở bãi đỗ xe thật xa rồi đi bộ đến công ty.

Vì xuất phát sớm nên khi tôi đến công ty cũng vừa đúng lúc các đồng nghiệp khác đến.

Thật trùng hợp, Cố Tiêu Tiêu cũng làm cùng một bộ phận với tôi.

Khi thấy tôi, cô ta có chút kinh ngạc nhưng vẫn cố tỏ ra kiêu ngạo, không để ý đến tôi.

Cấp trên của chúng tôi là một người phụ nữ rất nghiêm túc, mọi người gọi cô ấy là chị Lily.

“Tôi không cần biết mọi người vào đây bằng cách nào, nhưng nếu đã lựa chọn công việc này, thì hãy cố gắng làm cho tốt. Triệu Loan Loan, em thử việc hai tháng rồi tôi sẽ xem xét tiếp.”

“Em hiểu rồi ạ.”

Tôi kính cẩn nghiêng mình đáp lại, trong lòng rất khâm phục người phụ nữ này.

Đến khi chị Lily rời đi, tôi bắt đầu ngồi vào bàn làm việc, Cố Tiêu Tiêu cố tình đến gần chỗ tôi.

“Thì ra là vậy, cô có được ở lại công ty hay không vẫn còn là một câu hỏi.”

7.
“Tiêu Tiêu, sao hôm nay lại đổi xe rồi?”

Tôi đang ngồi nghĩ kế hoạch thì nghe được đồng nghiệp nói chuyện phiếm.

“Aiz, tôi chán chiếc xe Mercedes đó rồi!”

Cố Tiêu Tiêu cảm nhận được ánh mắt hâm mộ của mọi người, đắc ý nhìn về phía tôi.

“Ngày mai là sinh nhật tôi, mời mọi người đến biệt thự nhà tôi chơi.”

“Ở đâu đó?”

“Hoa Thịnh Nhất Phẩm.” (*)

(*) Bản gốc là 华盛一品, cái này thì mình không rõ lắm, chắc là một khu biệt thự hoặc khu chung cư gì đó.

Trùng hợp như vậy sao? Cố Tiêu Tiêu cũng ở Hoa Thịnh Nhất Phẩm?

Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của tôi, nụ cười trên môi Cố Tiêu Tiêu càng sâu hơn.

“Triệu Loan Loan, tôi nghe Thanh Vân nói nhà cô rất nghèo, chắc là cô chưa từng được thấy khu biệt thự lớn bao giờ đúng không? Có cần tôi dẫn cô đi mở mang kiến thức một chút không?

“Không cần.”

Tôi có đầy biệt thự!

“Loan Loan, sao cô lại có thái độ như vậy chứ, đúng là không biết đối nhân xử thế gì cả.”

Mọi người đều tin lời Cố Tiêu Tiêu, nghĩ là tôi không có tiền.

Sau đó họ nhìn trang phục trên người tôi, không có nhãn hiệu gì cả.

“Các người rảnh rỗi quá à?’

Chị Lily vừa tới, nhìn thấy Cố Tiêu Tiêu đang nói chuyện phiếm, nên rất không hài lòng.

Đang nói chuyện phiếm bỗng gặp chị Lily, chẳng khác gì chuột nhìn thấy mèo.

Đợi đến khi chị ấy rời đi, Cố Tiêu Tiêu lại tiếp tục.

“Diệt Tuyệt Sư Thái kia thật đáng ghét!”

Nhưng lần này không ai đáp lời, mọi người đều quay về làm việc của mình.

Tôi cảm thấy yên tĩnh hơn rất nhiều.

“Loan Loan, đừng để ý đến bọn họ.”

Đồng nghiệp đối diện gửi tin nhắn cho tôi.

“Yên tâm, tôi không có để ý đâu, làm việc thôi!”

Gửi tin nhắn xong, tôi tiếp tục ngồi nghĩ kế hoạch.

Ngày sinh nhật Cố Tiêu Tiêu, tôi thấy Triệu Thanh Vân đăng lên vòng bạn bè.

Vị trí là ở Hoa Thịnh Nhất Phẩm.

Tôi phóng to hình ảnh lên, cảm thấy cách trang trí này khá quen thuộc.

Trong lòng tôi xuất hiện cảm giác là lạ.

Có lẽ chỉ giống một chút thôi!

Hôm sau, cả văn phòng đều bàn luận về bữa tiệc sinh nhật của Cố Tiêu Tiêu.

“Tiêu Tiêu, thì ra cô là con nhà giàu chính hiệu, bạn trai cậu cũng đẹp trai quá đi mất, lại còn là công chức! Đúng là trai tài gái sắc nha!”

“Mọi người quá khen rồi.”

“Hôm nay cô lại đeo túi xách mới đúng không? Cái này hơn hai vạn đúng không?”

“Đây là quà của bạn trai cô ấy tặng thì phải, mặc dù không bằng những chiếc túi mà bình thường Tiêu Tiêu hay đeo, nhưng tấm lòng quý giá hơn nhiều.”

Nịnh nọt Cố Tiêu Tiêu xong, mọi người lại quay sang khiêu khích tôi.

Đúng vậy, Triệu Thanh Vân chưa từng mua cho tôi món quà nào đáng giá cả.

“Loan Loan, tiếc thật, hôm qua cô không đến! Nhà của Tiêu Tiêu vừa to vừa đẹp!”

“Ừm!” Tôi gật đầu mỉm cười, sau đó lại tiếp tục làm việc.

Một lúc sau, cuối cùng tôi cũng làm xong bản kế hoạch.

Tôi rất coi trọng việc mình có được chuyển vào làm chính thức hay không.

Mọi người thấy tôi không để ý, nên cũng không trêu đùa tôi nữa, họ lại quay đi làm việc của mình.

Sau khi tan làm về nhà, tôi lướt vòng bạn bè, ai cũng up bài chúc mừng sinh nhật Cố Tiêu Tiêu.

Có một tấm ảnh Triệu Thanh Vân và Cố Tiêu Tiêu quấn khăn tắm trong phòng tắm.

Tôi phóng to lên xem!

Không phải xem tư thế thân mật của họ, mà là xem kĩ phòng tắm một lượt, đây chẳng phải là phòng tắm trong biệt thự của tôi sao?

Tôi gửi tin nhắn hỏi quản gia phụ trách dọn dẹp biệt thự đó.

Lúc này tôi mới biết, quản gia biệt thự mang họ Cố.

Hiểu rồi…

Những chiếc túi Cố Tiêu Tiêu đeo đều là những chiếc túi tôi vứt đi.

8.
Tôi mở camera giám sát lên xem, lúc này mới phát hiện vào hôm sinh nhật Cố Tiêu Tiêu, camera không hề hoạt động.

Tôi lại kiểm tra thông tin bảo vệ của nhà tôi, được lắm! Ông ta tên Cố An Quốc.

Cố An Quốc là bảo vệ của nhà tôi, vợ Cố An Quốc là quản gia của biệt thự nhà tôi, phụ trách dọn dẹp vệ sinh, Cố Tiêu Tiêu là con gái của bọn họ.

Cả nhà bọn họ dựa vào nhà tôi để kiếm ăn, nhưng những hành vi này chẳng khác gì ‘kí sinh trùng’.

Tôi mua vài chiếc camera giấu kín rồi lắp ở một vài chỗ trong biệt thự.

Sau đó tôi xếp vài chiếc túi LV kiểu mới ra, để vào tủ quần áo.

Hôm sau, tôi để chiếc xe tốt nhất vào gara trong biệt thự, lái một chiếc BMW đỏ đi làm.

“Cô chủ, bao lâu nữa cô mới về đây tiếp ạ?” Khi mở cửa cho tôi, Cố An Quốc nhiệt tình hỏi.

“Chắc khoảng nửa tháng nữa, khi nào đến tôi sẽ gọi điện thoại cho ông.” Tôi cười nói.

Trước kia mỗi lần Cố An Quốc hỏi tôi, tôi chỉ nghĩ là ông ta quan tâm tôi, giờ tôi mới hiểu, ông ta hỏi hành trình của tôi chỉ để thuận tiện cho việc để con gái mình dùng đồ của tôi mà thôi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...